r/nosleep u/Accomplished_Low7889 Bố tôi hoảng hồn thật sự khi gặp bạn trai tôi lần đầu _____________________ Link Reddit: https://www.reddit...
r/nosleep
u/Accomplished_Low7889
Bố tôi hoảng hồn thật sự khi gặp bạn trai tôi lần đầu
_____________________
Link Reddit: https://www.reddit.com/r/nosleep/comments/1lslknh/my_father_was_completely_terrified_when_he_met_my/
_____________________
Tôi đã rất hồi hộp khi dẫn Allan về ra mắt bố mẹ.
Anh là bạn trai đầu tiên của tôi sau một thời gian dài “độc thân vui tính”. Chúng tôi quen nhau ở tiệm nơi tôi làm việc – anh vào hỏi mua giày chạy bộ, rồi ra về với số điện thoại của tôi. Mới yêu nhau hơn hai tháng mà anh đã nằng nặc đòi gặp bố mẹ tôi cho bằng được.
Hôm đó, khi Allan đến nhà, mẹ tôi ra mở cửa với vẻ thân thiện quen thuộc, còn ôm anh một cái thật nồng nhiệt. Anh lí nhí cảm ơn rồi rụt rè bước vào. Anh cao, hơn tôi mấy tuổi và có khá nhiều hình xăm.
Tôi chào anh bằng một cái hôn nhẹ lên má rồi dắt vào phòng ăn, nơi bố tôi đang ngồi sẵn, tay cầm lon bia, mắt chăm chú vào cái điện thoại.
Nhưng ngay khi ngẩng lên nhìn thấy Allan, mắt bố tôi trợn tròn, miệng hơi há ra. Allan bước tới, giơ tay chào lịch sự, còn bố tôi thì cứ nhìn bàn tay đó vài giây, rồi mới từ từ giơ tay lên đáp lại, trông vừa ngập ngừng vừa căng thẳng.
Phản ứng đó làm tôi khó chịu thật sự. Tôi cũng đoán là bố sẽ không dễ chịu ngay – ông lúc nào chẳng bảo vệ con gái, lại từng làm cảnh sát – nhưng rõ ràng là vẻ ngoài của Allan khiến ông thấy khó ở, và ông cũng không thèm che giấu. Với tôi, thế là hơi quá.
Mẹ tôi thấy bầu không khí bắt đầu gượng gạo liền nhanh nhẹn “nhảy vào cứu nguy”. Bà chỉ Allan ngồi xuống ghế đối diện bố tôi, ở cái bàn ăn nhỏ bốn người, rồi bảo mọi người cứ tự nhiên lấy đồ ăn.
Trong bữa ăn, mẹ tôi bắt chuyện với Allan, hỏi thăm về gia đình anh. Anh kể nhà mình là dân nhập cư, anh lớn lên ở San Antonio rồi mới chuyển về đây.
Mẹ tôi “ồ” lên một tiếng, bảo bà rất thích San Antonio – nhà tôi từng sống ở đó một thời gian, trước khi bố tôi bị điều chuyển công tác.
Từ lúc đó, không khí dễ chịu hơn hẳn. Allan bắt đầu thả lỏng, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả với mẹ tôi – nào là chuyện ở San Antonio, nào là công việc ở đại lý bán xe.
Chỉ có bố tôi là vẫn giữ nguyên bộ mặt bí xị, chẳng nói chẳng rằng. Ông chỉ gẩy gẩy đồ ăn như thể không đói, không buồn để tâm đến ai cả. Mỗi lần mẹ tôi nhắc khéo, ráng kéo ông vào câu chuyện, ông lại quay sang nhìn bà với ánh mắt bối rối, trông như vừa thấy ma xong lại cúi gằm xuống đĩa cơm.
Ăn xong, mẹ tôi bảo hôm nay có chuẩn bị món tráng miệng đặc biệt để chào mừng Allan – cái bánh cheesecake “trứ danh” của bà mà tôi đã chạy lòng vòng cả buổi chiều chỉ để kiếm đúng nguyên liệu.
Bà đứng dậy vào bếp, còn tôi cũng nói sẽ vô phụ một tay. Tôi nghĩ để hai người họ lại với nhau một chút, biết đâu lại bớt căng. Chứ không ai chịu phá băng thì bầu không khí ngộp thở đó còn kéo dài tới bao giờ?
Khi tôi vào bếp, mẹ tôi lập tức đến kiểm tra tủ lạnh, và tôi tranh thủ hỏi luôn sao hôm nay bố lại cư xử kỳ lạ như vậy.
Mẹ bảo bà cũng không rõ, nhưng có thể là do một tin xấu ông nhận được sáng nay — liên quan đến hai người đồng nghiệp cũ bên sở cảnh sát mà tôi chỉ nhớ lờ mờ.
“Chuyện gì vậy mẹ?” tôi hỏi.
“Hai người đó mất tháng trước. Bi kịch lắm,” mẹ vừa trả lời vừa để tâm kiểm tra độ đặc của phần cheesecake. “Một người gặp tai nạn xe trên đường cao tốc, cả gia đình đều mất. Người còn lại chết cháy trong một vụ hỏa hoạn.”
Tôi thấy thương cho họ thật, và nghĩ có thể bố tôi đang đau lòng vì bạn cũ. Nhưng dù sao thì điều đó cũng không giải thích được việc ông lại trút lên đầu Allan như vậy.
Mẹ nói món tráng miệng gần xong rồi, chỉ cần làm nốt phần topping, và nhờ tôi hỏi bố để biết cái dao phết để đâu.
Tôi tiện tay lấy luôn đĩa và nĩa tráng miệng rồi quay ra phòng khách, hy vọng hai người đàn ông có thể đã phá băng được phần nào — nói chuyện bóng đá hay gì đó. Nhưng vừa bước vào, tôi chết lặng.
Bố tôi đang khóc. Không phải kiểu rơm rớm đâu — mà là khóc nức nở, đau đớn, một cảnh tôi chưa từng thấy bao giờ. Allan vẫn ngồi yên chỗ cũ, nhìn ông bằng ánh mắt lạnh tanh và sắc như dao.
Tôi bước lại gần, hoang mang, đặt đĩa xuống bàn và hỏi chuyện gì đang xảy ra. Cả hai người đều không nhìn tôi. Bố tôi ngừng khóc trong chốc lát, quay sang nói với Allan.
“Thật không công bằng… Tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ thôi,” giọng ông run rẩy. “Khi bắt cậu, tôi không biết gì cả.”
“Khi gài tôi vào tội,” Allan ngắt lời, giọng lạnh và hoàn toàn xa lạ với tôi. “Và tôi đã ngồi tù mười lăm năm vì chuyện đó.”
“Tôi chỉ làm theo lệnh,” bố tôi đáp, nghe như đang van xin.
Allan bật cười, kiểu cười như thể đã chờ đợi câu nói ấy từ lâu lắm rồi.
“Ai cũng nói với tôi là do ông ra lệnh. Từng người một,” anh nói, giọng đều đều như đang kể lại một trò chơi. “Và tôi chẳng mất nhiều thời gian để… xử lý họ.”
Trước khi Allan kịp nói hết, bố tôi nghiêng người về phía trước, liếc tôi một cái như cầu cứu, ánh mắt hoảng loạn.
“Chỉ xin cậu… đừng đụng đến gia đình tôi. Họ không liên quan gì cả.”
“Ông có biết mẹ tôi tự tử không?” Allan nói, giọng nhỏ nhưng sắc lạnh. “Bà ấy không chịu nổi khi nghĩ tôi đã làm những chuyện kinh khủng mà ông đổ lên đầu tôi.”
“Thế nên giờ tôi sẽ phải cân nhắc,” anh tiếp tục, nhếch môi cười kiểu đáng sợ. Rồi lần đầu tiên kể từ lúc tôi bước vào, anh nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt anh hoang dại — như dã thú bị nhốt quá lâu và sắp vùng thoát.
Tôi sẵn sàng hét lên, bỏ chạy, làm gì đó — bất cứ điều gì. Nhưng bố tôi bất ngờ nắm lấy tay tôi thật chặt.
“Cái dao phết ở ngăn thứ hai, trong tủ bếp.”
“Bố, đây không phải lúc—”
“Ngăn thứ hai,” bố tôi lặp lại, giọng trầm và chắc. “Lấy cho mẹ con đi. Ngay bây giờ.”
Tim tôi đập thình thịch. Sao ông lại nói vậy lúc này? Nhưng rồi — như một tia sét giáng xuống đầu — tôi chợt nhớ ra: đó chính là nơi bố giấu khẩu Glock dự phòng, đúng kiểu ông già cựu cảnh sát lúc nào cũng sống trong trạng thái cảnh giác cao độ.
Tôi không nói gì. Chỉ quay đi, bước chậm rãi xuống hành lang, dưới ánh mắt lạnh lẽo như đóng băng của Allan. Vừa khuất khỏi tầm nhìn của anh ta, tôi liền chạy băng qua mẹ, bỏ lại gương mặt đầy thắc mắc của bà.
Khẩu Glock vẫn ở đúng chỗ tôi nhớ. Tôi lên đạn, quay ngoắt lại và lao thẳng về phía phòng ăn, sẵn sàng giương súng nếu cần thiết.
Nhưng khi tôi đến nơi, chỉ còn một người ngồi lại bàn.
Allan đã biến mất. Không để lại chút dấu vết nào.
Bố tôi vẫn ngồi đó, đầu gục xuống như thể đã thiếp đi. Nhưng khi tôi bước lại gần, tôi thấy ông không còn thở nữa.
Một chiếc nĩa tráng miệng cắm sâu vào cổ ông. Gần như ngập đến một nửa.
COMMENTS