r/nosleep u/JacksonLuna Tôi tỉnh dậy thì thấy một người lạ trong nhà. Anh ta nói… đây là chỗ anh ta ở. _____________________ Link Reddit: ht...
r/nosleep
u/JacksonLuna
Tôi tỉnh dậy thì thấy một người lạ trong nhà. Anh ta nói… đây là chỗ anh ta ở.
_____________________
Link Reddit: https://www.reddit.com/r/nosleep/comments/1lv2ygw/i_woke_up_to_a_stranger_in_my_apartment_he_says/
_____________________
Tôi lúc nào cũng mệt nhoài mỗi khi về đến nhà.
Ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo nơi văn phòng vẫn như găm vào sau mắt, ám ảnh cả khi tôi đang đứng giữa bóng tối dịu dàng của cầu thang bộ. Ba tầng lầu, mà bước chân nào cũng nặng như kéo theo cả một khối sắt buộc chặt vào chân.
Chìa khóa tra vào ổ cửa căn hộ 3B — đúng ổ khóa quen thuộc của tôi. Ổ khóa bật mở một tiếng “cạch” nặng nề. Tôi đẩy cửa vào, mùi mì gói rẻ tiền còn sót lại từ đêm qua và hơi ấm bụi bặm trong nhà lập tức ùa đến, lặng lẽ mà an ủi.
Tôi thậm chí không lê nổi vào phòng ngủ.
Chiếc ghế sô-pha cũ kỹ giữa phòng khách như gọi tên tôi.
Tôi thả người xuống, lò xo dưới lớp đệm phát ra tiếng cọt kẹt quen thuộc. Vải ghế phảng phất mùi bụi, mùi thân quen của chính mình. Cơn buồn ngủ cuốn tôi đi lúc nào không hay.
...
Tôi choàng tỉnh giữa đêm, tim đập thình thịch khi có một bàn tay siết lấy vai và lay tôi dậy dữ dội.
“Này! NÀY!” — ai đó quát lên.
Tôi bật dậy, hoảng loạn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ánh trăng bạc xuyên qua cửa sổ, xé căn phòng thành những mảng sáng tối lổn nhổn. Một người đàn ông đang đứng chồm qua tôi, mặt hốc hác, mồ hôi nhễ nhại. Mắt anh ta trợn trừng, hoảng loạn như hai viên bi phát sáng yếu ớt giữa bóng tối.
“Dậy đi! Anh làm cái quái gì trong nhà tôi vậy?”
Giọng anh ta khàn đặc, như lưỡi dao cứa thẳng vào cơn mơ tôi còn chưa kịp thoát ra.
Nỗi hoảng sợ ập đến. Tôi bật ngồi dậy, tim đập loạn xạ.
“Nhà… cái gì cơ?” — Tôi chớp mắt liên tục, cố lấy lại tỉnh táo. “Không. Không, đây là căn hộ của tôi. Đây là 3B! Tôi sống ở đây!”
Người đàn ông lùi lại một bước, nửa thân người chìm vào bóng tối gần cửa. “Anh bị điên à? Tôi mới là người ở 3B! Anh đang làm cái quái gì ở đây vậy?”
“Tôi không biết anh là ai,” tôi cố giữ giọng bình tĩnh, cứng rắn, bất cứ điều gì ngoài sự sợ hãi. “Nhưng anh phải rời khỏi đây ngay, trước khi tôi gọi cảnh sát.”
“Ô hay, tôi phải đi á? Nực cười thật. Anh đột nhập vào nhà tôi rồi còn định báo công an à?”
Tôi luồn tay vào tóc, mắt đảo nhanh về phía hành lang. Liệu tôi có thể đẩy hắn ra ngoài và khóa cửa lại? Hay với được cái điện thoại — điện thoại đâu rồi? — để gọi người? Tôi nhích một bước về phía hắn, tay nửa chừng giơ lên như muốn xoa dịu.
“Nghe này, tôi không biết chuyện quái gì đang xảy ra, có khi anh lên nhầm tầng hay bị lẫn gì đó, nhưng đây là căn hộ của tôi. Tôi sống ở đây. Anh không phải chủ nhà này.”
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi. Rồi, với những động tác cộc cằn, giật mạnh, anh ta chỉ về phía góc bếp nhỏ.
“Ồ vậy à? Thế thì nói xem cái ly hình cú kia là của anh đi.”
Tôi nhìn theo tay anh ta. Trên bàn cà phê là một chiếc ly sứ màu xanh, hình con cú, sứt một mảnh ở vành. Như thể nó được đặt ở đó để bẫy tôi.
Tôi chớp mắt. “Cái đó… tôi không biết. Không phải của tôi.”
“Chính xác!” – anh ta gắt lên – “Đó là ly của tôi. Thế còn bức tranh con thuyền buồm của tôi đâu? Nó treo ngay kia cơ mà!” – Anh ta chọc ngón tay vào khoảng tường phía trên TV. “Anh là đồ ăn trộm à?”
Tôi quay nhìn. Tấm poster phong cảnh dãy Alps cũ kỹ của tôi biến mất. Thay vào đó là một bức tranh in hình chiếc thuyền buồm giữa mặt nước xanh đến giả tạo, trông lòe loẹt như đồ bán ở chợ đêm.
“Khoan… tôi—tôi treo poster ở đó mà. Núi tuyết. Dãy Alps Thụy Sĩ. Tôi thề là nó vẫn còn đấy mà…”
Anh ta không trả lời, chỉ nhìn tôi trân trân, ngực phập phồng, hơi thở gấp gáp. Tôi giơ hai tay lên như thể đang cố xoa dịu một con thú hoang sắp sửa vồ tới.
“Được rồi. Có khi… có khi tôi nhầm thật.” Giọng tôi run, nhỏ đến mức gần như tan vào trong khoảng lặng rợn người giữa hai chúng tôi. “Tôi… chắc tôi vào nhầm nhà. Tôi không cố ý. Trời ơi, tôi xin lỗi…”
Tôi lùi lại một bước, đầu gối muốn khuỵu xuống.
“Tôi sẽ đi. Tôi chỉ lấy đồ rồi đi ngay—”
Nhưng… có gì đó khiến tôi khựng lại.
Ánh mắt tôi liếc về bàn cà phê — cái ly hình cú màu xanh. Nó không chỉ là đồ lạ. Mà là đồ… sai. Cặp mắt trên ly không được vẽ đúng. Một mắt nhìn thẳng. Mắt còn lại lệch hẳn sang một bên, như thể đang dõi về hành lang sau lưng tôi.
Người đàn ông vẫn đứng yên. Nhưng ánh mắt anh ta đã đổi. Không còn giận dữ nữa — mà là một thứ gì đó giống như chính nỗi sợ đang đông cứng trong tôi.
“Tôi… tôi không nhớ cái bàn này là bàn kính,” anh ta lẩm bẩm.
Tôi cúi xuống nhìn. Bàn bằng gỗ. Lúc nào cũng là gỗ.
“Anh đang nói gì vậy?” tôi hỏi, nhưng giọng yếu ớt, chẳng đủ sức phản bác.
“Không, rõ ràng là kính mà,” anh ta thì thầm. “Tròn. Bị mẻ một góc vì tôi làm rơi hộp đồ ăn. Bây giờ thì lại là gỗ. Vuông. Còn cái đèn kia nữa…”
Anh ta từ từ quay người.
“Cái đèn đó cũng không phải của tôi.”
Có tiếng kẽo kẹt trong phòng ngủ.
Cả hai chúng tôi đều đứng bất động.
“Tôi nghĩ…” – anh ta nói, hơi thở đọng thành làn khói mỏng trong không khí đột ngột lạnh đi – “Tôi nghĩ đây… không phải là nhà anh. Cũng không phải nhà tôi.”
Cơn giận dữ ban nãy biến mất. Thay vào đó là nỗi sợ giống hệt như tôi đang cảm thấy — như thể cả hai vừa soi vào cùng một chiếc gương lạnh ngắt.
“Chìa khóa,” anh ta lắp bắp, tay run lên khi lục túi quần. Một chùm chìa rơi ra, leng keng. “Chúng ta phải ra khỏi đây. Ra ngoài rồi tính tiếp… xem chuyện quái gì đang xảy ra.”
Chùm chìa khóa của tôi lạnh ngắt, nặng trĩu trong lòng bàn tay.
Chúng tôi không nói gì thêm. Sự im lặng bỗng trở nên ngột ngạt như một vật thể sống, dày đặc mùi mục rữa, lẫn trong đó là cảm giác rờn rợn — như thể chính những bóng tối đang bám trên tường cũng đang nhìn chúng tôi chằm chằm.
Lối đi ra cửa dường như dài hơn bình thường. Tôi bước một bước, và tấm thảm phát ra tiếng lép nhép khe khẽ dưới chân. Tôi cúi xuống nhìn. Vẫn là sàn nhà cũ: màu be xấu xí, vài vết ố loang lổ. Nhưng giờ thì tôi không còn tin vào mắt mình nữa.
Phía sau, cánh cửa phòng ngủ lại kêu kẽo kẹt — lần này, nó không dừng lại. Nó từ từ mở ra, phát ra tiếng rít nhỏ như hơi thở luồn qua kẽ răng.
Anh ta không quay đầu. Tôi cũng vậy.
“Đừng nhìn lại,” anh ta thì thầm. Giọng run rẩy. “Cứ đi thôi.”
Chúng tôi bắt đầu di chuyển, từng chút một.
Mọi thứ trong phòng khách trông… sai sai. Chiếc ghế sô-pha nghiêng nhẹ về phía tường, phần đệm lõm xuống như vừa có thứ gì rất nặng vừa rời khỏi đó. Kệ sách bị thiếu mất một tầng.
Tôi siết chặt chùm chìa khóa trong tay. Tiếng leng keng vang lên quá to, như thể đang cố tình gây chú ý. Như thể chúng muốn thứ gì đó nghe thấy.
“Sắp đến rồi,” tôi lẩm bẩm, không rõ là để trấn an anh ta hay chính mình. Cửa chính chỉ còn cách mười bước. Rồi tám.
Một tiếng gõ khẽ vang lên từ trong phòng ngủ.
Người bên cạnh tôi giật nảy. Tôi không dám quay lại. Nhiệt độ trong không khí hạ xuống. Hơi thở tôi bốc thành khói mờ, rồi kỳ lạ thay — nó trôi ngược ra sau lưng, đi ngược lại quy luật tự nhiên.
Tôi nghẹn lại. “Chỗ này… cái thứ này… nó đang bắt chước chúng ta.”
“Bắt chước tệ.”
Cánh cửa trước mặt giờ đã rất gần, nhưng tay nắm trông… không đúng. Dài hơn tôi nhớ.
Anh ta đến trước, tay run cầm cập cố nhét chìa vào ổ. Kim loại cà vào mặt ổ phát ra âm thanh ken két vô vọng.
“Nó… không vào được!” – giọng anh ta lại bắt đầu hoảng loạn.
“Cửa này mở từ bên trong mà!” – tôi rít lên, tay chộp lấy nắm cửa. Tôi vặn.
Nó xoay được. Cảm ơn trời đất. Trong cơn tuyệt vọng bật lên tia hy vọng, tôi giật mạnh cửa.
Cả hai chúng tôi lảo đảo lao ra hành lang, hít lấy hít để thứ không khí ẩm thấp, ngột ngạt ngoài kia.
Mùi bụi và mùi mốc mục bám đầy trong miệng, nồng nặc như thứ gì đó đã chết từ lâu. Đèn hành lang vỡ tan, mảnh thủy tinh vương vãi dưới sàn. Ánh sáng mờ xám của rạng đông rọi vào qua khung cửa sổ mờ bẩn phía cuối hành lang, để lộ ra một khung cảnh khiến chúng tôi chết lặng.
Cả hành lang là một đống đổ nát.
Giấy dán tường bong tróc thành từng dải dài, để lộ lớp vữa nứt nẻ bên dưới. Thảm sàn rách tả tơi, lấm lem những vệt tối khó phân biệt, có chỗ còn bị lật lên để lộ mảng ván cong vênh phía dưới.
Cửa các căn hộ xung quanh lệch lạc, bản lề gãy gập, để lộ khoảng tối bên trong như những cái miệng không đáy. Mạng nhện giăng dày như băng gạc trên trần và các góc tường. Không khí lạnh buốt, nặng mùi ẩm mốc, mục ruỗng và bị bỏ hoang quá lâu. Hoàn toàn, tuyệt đối tàn lụi.
“Cái này…” – người đàn ông bên cạnh tôi khẽ nói, giọng nứt ra – “Cả tòa nhà này… bị niêm phong rồi. Nhìn kìa!”
Anh ta run rẩy giơ tay chỉ về phía tường đối diện cửa căn hộ chúng tôi vừa lao ra — căn 3B. Một tờ thông báo lớn, đóng đinh xiên vẹo vào tường. Giấy ố vàng, lấm lem nước, nhưng hàng chữ đỏ chót in đậm vẫn còn rõ ràng:
CẤM VÀO. CÔNG TRÌNH XUỐNG CẤP NGUY HIỂM. ĐÃ BỊ NIÊM PHONG.
Máu trong người tôi như đóng băng.
Cả hai chúng tôi cùng quay lại, chậm rãi, nhìn cánh cửa vừa bước ra. Căn hộ 3B.
Cánh cửa cong vênh, lớp sơn phồng rộp rồi bong tróc từng mảng. Một lớp cáu bẩn phủ dày lên bề mặt, đặc quánh như rêu cũ. Dãy số — 3B — gần như không còn nhìn thấy rõ, những con số bằng đồng đã ngả xanh vì hoen gỉ.
Ổ khóa trông như bị rỉ sét bít kín. Như thể nó đã bị bỏ hoang hàng năm trời, không một lần được mở ra.
Người đàn ông bên cạnh tôi từ từ giơ tay lên, chậm đến mức như thể hành động đó tiêu hao cả sức lực. Tôi cúi xuống nhìn tay mình. Cũng là một chùm chìa giống hệt. Cùng là chìa 3B. Giống nhau, vô dụng như nhau trước cánh cửa mục nát trước mặt... vậy mà cách đây vài phút, chúng lại mở ra được.
Anh ta nhìn tôi. Chùm chìa khóa buông thõng trong tay chúng tôi. Không còn âm thanh nào ngoài tiếng tim đập dồn dập và cái im lặng nặng trịch đến nghẹt thở.
Rồi cái bóng sau cánh cửa bắt đầu chuyển động.
Ban đầu, tôi suýt không nhận ra. Chỉ là một chút gì đó động đậy trong bóng tối — một mảng đen đặc hơn cả những cái bóng xung quanh. Nhưng rồi nó bắt đầu trườn ra phía trước, chậm rãi, cố ý.
Không phải người. Không hẳn.
Hình thù của nó... không đúng. Tứ chi gập lại ở những chỗ không nên gập, khớp xương chìa ra theo những góc lệch kỳ dị. Nơi lẽ ra là khuôn mặt, chỉ còn lại một khoảng trống mờ méo như chiếc mặt nạ bị nung chảy bên cạnh ngọn lửa. Nhưng điều kinh hoàng nhất? Kích thước của nó. Hành lang này không đủ rộng cho thứ đó. Trần nhà lẽ ra phải cà vào đầu nó. Tường lẽ ra phải ép sát vai nó. Thế mà nó vẫn cứ tiến lên, như thể đang gấp gọn chính không gian lại để vừa với hình thù vặn vẹo của mình.
Thứ đó nghiêng đầu.
Ngực tôi co lại, lồng ngực như bị bóp nghẹt, hơi thở mắc kẹt trong cổ họng như sinh vật sống bị giam cầm. Người đàn ông bên cạnh phát ra một âm thanh gì đó — không hẳn là tiếng rên, cũng chẳng phải lời cầu nguyện — mà là thứ nằm giữa ranh giới của cả hai.
Một tiếng “rắc” ướt át xé toang sự tĩnh lặng. Khung cửa nứt ra một đường nhỏ — chỉ là một vết nứt mảnh thôi, nhưng vang lên như tiếng súng trong không khí đặc quánh.
Chúng tôi bỏ chạy.
Cầu thang vụt qua dưới chân như không còn trọng lượng.
Chỉ đến khi mặt bê tông chuyển thành mặt đường, chỉ đến khi bầu trời rách ra ánh sáng đầu tiên của bình minh, chúng tôi mới dừng lại.
Mắt chạm mắt, một tiếng thét câm lặng vang lên giữa hai người. Ruột gan tôi lộn nhào khi ý thức bắt đầu sắp xếp lại thực tại trong đầu mình.
Chuyện này… không đúng.
Tên đường lạ hoắc. Màu sơn trên các tòa nhà trông sai sai. Và rồi, nỗi nhận ra đáng sợ nhất, như móng vuốt bấu sâu vào lưng:
Tôi không sống ở căn hộ.
Tôi có một ngôi nhà. Một căn nhà kiểu cổ màu xanh dương, phía trước trồng đầy cẩm tú cầu. Một hòm thư gỗ có tên tôi và Olivia sơn bên hông. Một cái gara, nơi chiếc xe đạp của con gái tôi tựa vào tường.
Lưng tôi lạnh toát. Mồ hôi chảy dọc sống lưng.
Chúng tôi đã vào cái nơi đó bằng cách nào?
Ai đã mở cửa?
Nhưng câu hỏi đáng sợ nhất — cái câu vẫn lởn vởn giữa hai chúng tôi, không ai dám nói thành lời:
Chúng tôi vừa thoát ra khỏi thứ quái gì vậy, nhân danh Chúa?
COMMENTS