10.
Có vài đệ tử dường như nhận ra Chung Ly Trường Uyên, họ tụ tập lại rồi hỏi:
“Chung Ly, đứa trẻ này ngươi lừa ở đâu về thế?”
“Đúng đó, tùy tiện đưa người lạ vào tông môn, cẩn thận bị đường trừng phạt xử phạt đấy!”
“Chung Ly, đây chẳng lẽ là tiểu thị nữ của ngươi?” Một thiếu niên với mái tóc xéo cười híp mắt, trêu chọc với giọng điệu đầy ác ý.
Càng lúc càng có nhiều người bị tên tuổi của Công Nghi Hư và Chung Ly Trường Uyên thu hút, chẳng bao lâu sau, bọn họ đã bị một đám người vây kín thành mấy vòng.
Không ít người ghé tai bàn tán, trong ánh mắt họ có sự tò mò, khinh thường, chế giễu và dò xét.
Sắc mặt Chung Ly Trường Uyên ngày càng khó coi, những đường gân xanh mơ hồ hiện lên. Hắn túm lấy thiếu niên tóc xéo trước mặt, giọng điệu lạnh lùng:
“Đây là sư muội của ta! Ngươi mẹ nó đang nói vớ vẩn cái gì vậy?”
Nói xong, hắn mạnh tay đẩy thiếu niên kia ngã xuống đất.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn sắc lạnh như lưỡi kiếm, giọng nói vang dội như tiếng sấm bên tai:
“Các ngươi đều rảnh rỗi quá nhỉ? Cút hết cho ta!”
Nghe vậy, sắc mặt đám đông khẽ biến, vội vã tìm cớ rời đi.
Chỉ trong chốc lát, cả đám người tản ra như ong vỡ tổ!
Diệp Sanh Sanh: “…” Ừm, cũng khá hung dữ đấy chứ!
Công Nghi Hư cúi đầu nhìn Diệp Sanh Sanh, giọng điệu dịu dàng:
“Sanh Sanh, muội có bị dọa không? Đừng bận tâm những gì bọn họ nói, cứ xem như gió thoảng bên tai là được.”
Diệp Sanh Sanh vừa định trả lời, nhưng câu tiếp theo của Công Nghi Hư lại khiến nàng sững người.
“Phải rồi, muội có nhớ rõ những kẻ đã nói xấu mình không? Mấy hôm nữa ta lên lôi đài khiêu chiến bọn chúng!”
Trong khoảnh khắc, Diệp Sanh Sanh trố mắt kinh hãi nhìn hắn.
Trên mặt Công Nghi Hư vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng như ánh nắng xuân, đôi mắt phượng hơi cong lên, ánh mắt ôn hòa nhưng thỉnh thoảng lại lóe lên tia lạnh lẽo.
Diệp Sanh Sanh: Hóa ra sư huynh Công Nghi là kiểu người ngoài thì trắng trong thì đen*!
(*Bề ngoài hiền lành, bên trong lại thâm trầm nguy hiểm.)
Nàng cứ tưởng hắn là một quân tử ôn nhuận, xem ra nàng đã nhìn lầm rồi.
Diệp Sanh Sanh: “Sư huynh, lúc nãy muội chưa kịp nhớ, lần sau nhất định sẽ ghi lại.”
“Không sao, không nhớ cũng không vấn đề gì.”
Vừa nói, hắn vừa lấy từ túi trữ vật bên hông ra một vật nhỏ đưa cho nàng.
“Đây là Lưu Ảnh Tinh Thạch, chỉ cần truyền linh lực vào là có thể ghi lại hình ảnh. Muội tuổi còn nhỏ, nếu không nhớ rõ thì cứ dùng cái này.”
Diệp Sanh Sanh: “…” Sư huynh đúng là lợi hại!
Nàng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy Lưu Ảnh Tinh Thạch, bỏ vào túi trữ vật của mình.
Đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh hai người họ thân thiết như vậy, Chung Ly Trường Uyên đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Bị người khác bắt nạt, sao có thể chỉ tìm đại sư huynh, chẳng lẽ nhị sư huynh như hắn là để trưng bày à?
Nghĩ vậy, hắn cũng lấy từ túi trữ vật màu vàng kim ra một khối Lưu Ảnh Tinh Thạch tương tự, định thô bạo nhét vào tay nàng. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bàn tay cứng lại, rồi đổi sang kiểu ‘từ tốn’ đưa cho nàng.
“Cho muội… có—” Đôi mắt lưu ly của Chung Ly Trường Uyên ánh lên vẻ khó chịu, nhưng giọng điệu lại đột ngột đổi hướng: “Không có việc gì thì đừng tìm ta!”
Lúc này, không ít người vẫn chưa rời đi hẳn, họ lén lút quan sát ba người từ xa. Không ngờ lại nghe được đoạn đối thoại này… cùng với khung cảnh có chút giống như đang tranh sủng vậy.
Rốt cuộc nàng ta là ai?!
Lại có thể khiến hai thiên chi kiêu tử của Ngũ Hành Linh Tông tặng Lưu Ảnh Tinh Thạch, hơn nữa còn nhiều lần ra mặt bảo vệ nàng…
Phải biết rằng, Lưu Ảnh Tinh Thạch trong tu tiên giới là một vật hiếm có, dù có linh thạch cũng chưa chắc mua được. Vậy mà con béo xấu xí này lại nhận được tận hai khối Lưu Ảnh Tinh Thạch cùng một lúc!
Hơn nữa, nàng ta lại đặc biệt điềm tĩnh, bình thản, chẳng giống người chưa từng thấy thế gian.
Cũng có kẻ cho rằng nàng không nhận ra giá trị của vật ấy, bởi nếu biết, hẳn đã phải lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.
Thực ra, Diệp Sanh Sanh chẳng hề xem Lưu Ảnh Tinh Thạch là bảo vật quý giá gì, bởi vì ở kiếp trước của nàng, loại tinh thạch này chất đống đầy cả một viện, đối với nàng mà nói, chúng chẳng khác gì một đống phế phẩm.
Vậy nên, không có gì đáng để kinh ngạc cả.
Chung Ly Trường Uyên lạnh giọng nói:
“Đi thôi, lát nữa lại bị người ta xem như khỉ trong gánh xiếc.”
Dọc đường đi, vì Chung Ly Trường Uyên luôn giữ bộ mặt lạnh lùng, tỏa ra khí thế bức người, nên không ai dám xì xào bàn tán.
Một lúc lâu sau, Diệp Sanh Sanh trông thấy hai chữ “Dị Phong” khắc trên tảng đá lớn bên cạnh cổng chính hùng vĩ. Nàng ngạc nhiên—sao lại đưa nàng tới đây?
Dường như nhìn thấu sự nghi hoặc của nàng, Công Nghi Hư giải thích:
“Là sư tôn dặn dò, muốn muội ở cạnh phòng của ta và Trường Uyên, để tiện chăm sóc muội.”
“Như vậy có trái với quy củ không?” Diệp Sanh Sanh hỏi ra thắc mắc trong lòng.
Trong tu tiên giới, cường giả vi tôn.
Mọi tài nguyên và quyền lợi đều do thực lực quyết định.
“Sẽ không đâu, vì đệ tử thân truyền của tông chủ Ngũ Hành Linh Tông đều được ở Dị Phong, đây cũng là một quy tắc bất thành văn trong tông môn.” Công Nghi Hư cười đáp.
Diệp Sanh Sanh gật đầu, như đã hiểu ra:
“Thì ra là vậy.”
Vào đến Dị Phong, mới phát hiện nơi này vô cùng yên tĩnh, không gian rộng lớn, con đường nhỏ được lát bằng đá cuội, ở giữa là một hồ nước, sen nở rực rỡ, lá xanh tươi tốt.
Lấy hồ nước làm ranh giới, phía bên trái có từng dãy tiểu viện độc lập, xung quanh trồng đầy cây linh quả xanh mướt, phong cảnh hữu tình.
Bên phải là những tòa kiến trúc lớn hơn, mang phong cách thanh nhã nhưng vẫn uy nghiêm, từng tầng lầu xếp chồng lên nhau, phảng phất khí tức tiên gia.
Đôi lúc có người đi ngang qua, họ đều chào hỏi Công Nghi Hư và Chung Ly Trường Uyên rồi vội vã rời đi.
“Họ bị trễ giờ lên lớp.” Công Nghi Hư giải thích.
“Học gì chứ?” Nghe đến việc học, nàng liền thấy buồn ngủ.
Thấy nàng có vẻ đau đầu, Chung Ly Trường Uyên nói:
“Muội sớm hoàn thành bài giảng thì không cần lên lớp nữa, có thể ra ngoài tông môn làm nhiệm vụ.”
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Sanh Sanh sáng lên.
“Hai vị sư huynh đã hoàn thành chưa?”
Chung Ly Trường Uyên hừ lạnh một tiếng, tự hào nói:
“Ba năm trước ta đã xong rồi.”
Diệp Sanh Sanh nhìn sang Công Nghi Hư, hắn cười nhã nhặn:
“Bốn năm trước ta đã hoàn thành, bây giờ đi cùng các trưởng lão ra ngoài trừ tà tu.”
Tà tu?
Diệp Sanh Sanh khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
“Tà tu?”
“Bảy năm trước, sau khi yêu nữ môn chủ Quỷ Môn chết đi, tà tu từ bốn vực trỗi dậy, chúng hấp thu âm khí và huyết khí của tu sĩ, khiến cả tu tiên giới hoang mang lo sợ.” Chung Ly Trường Uyên ánh mắt rét lạnh.
Nghe vậy, trong đôi mắt phượng của Diệp Sanh Sanh lóe lên một tia thâm ý khó đoán.
Công Nghi Hư thở dài:
“Nghe nói năm đó, nữ yêu Quỷ Môn có thể áp chế tà tu, khiến chúng chỉ dám ẩn nấp trong bóng tối, không dám lộ diện. Nhưng ngay khi ả chết đi, tà tu như thoát khỏi xiềng xích, bắt đầu tàn sát khắp nơi…”
Diệp Sanh Sanh: “…” Yêu nữ đó, chẳng phải chính là ta sao?
“Yêu nữ đó đáng chết!” Chung Ly Trường Uyên kích động nói, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy oán khí.
Diệp Sanh Sanh kinh ngạc ngước nhìn hắn, hỏi:
“Ta… yêu nữ đó đã làm gì ngươi?”
Chung Ly Trường Uyên nhìn nàng một giây, rồi hừ lạnh quay mặt đi.
Diệp Sanh Sanh: “???” Rốt cuộc nàng đã làm gì hắn chứ?
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nàng hỏi:
“Vậy Thần Tử không trấn áp tà tu sao?”
Công Nghi Hư đáp:
“Nghe nói khi đó, Thần Tử chỉ để lại một câu: ‘Nhân quả luân hồi, tự gánh lấy.’”
Đôi mắt lưu ly của Chung Ly Trường Uyên ánh lên vẻ kính trọng:
“Thần Tử đại nhân vì chúng sinh mà giết yêu nữ, nhưng hậu quả của việc giết nàng chính là để chúng sinh tự mình gánh lấy.”
Diệp Sanh Sanh: “???”
11.
Công Nghi Hư và Chung Ly Trường Uyên dẫn Diệp Sanh Sanh đến chấp sự đường của Dị Phong để nhận vật dụng sinh hoạt cần thiết, đồng thời nhận lệnh bài sử dụng của một căn viện độc lập.
Chấp sự trưởng lão của chấp sự đường theo lệ thường hỏi thăm thân phận của Diệp Sanh Sanh. Khi biết nàng là đệ tử thân truyền thứ ba của tông chủ, lão chỉ hơi kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi thêm điều gì vượt quá phận sự.
Công Nghi Hư dẫn Diệp Sanh Sanh đến khu vực cư trú, đi đến nơi sâu nhất, rồi giơ tay chỉ vào căn viện bên phải:
“Căn số tám là chỗ ở của ta.”
Sau đó, hắn lại chỉ vào căn viện bên cạnh, số chín:
“Đây là chỗ ở của Trường Uyên.”
Nghe vậy, Diệp Sanh Sanh cúi đầu nhìn lệnh bài trong tay, trên đó in một chữ “mười” to rõ ràng.
“Đúng như muội thấy, chỗ của muội là căn số mười.” Công Nghi Hư mỉm cười nói.
“Được.”
Công Nghi Hư cúi đầu nhìn nàng, giọng nói dịu dàng căn dặn:
“Sanh Sanh, sư huynh bây giờ phải cùng Trường Uyên đến bái kiến đạo sư Khâu. Bọn ta không thể ở lại với muội lúc này, có chuyện gì thì cứ truyền tin cho sư huynh, lát nữa ta sẽ quay lại thăm muội.”
“Dạ.” Diệp Sanh Sanh nghiêm túc gật đầu.
Thật ngoan!
Hắn rất muốn xoa đầu nàng, nhưng sợ nàng không thích.
Dù Sanh Sanh có vẻ ngoài “bình thường”, nhưng lại khiến hắn cực kỳ yêu thích.
Không giống những tiểu cô nương kiêu kỳ khác, nàng vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện. Khi cười lên, đôi mắt trong veo như vì tinh tú sáng rọi, vô cùng thu hút.
Đột nhiên, Chung Ly Trường Uyên quắc mắt, giọng điệu hung hăng:
“Muội mới tới đây, đừng có chạy lung tung!”
Diệp Sanh Sanh ngước nhìn Chung Ly Trường Uyên, ánh mắt chạm nhau trong mấy giây.
Chỉ thấy Chung Ly Trường Uyên giống như vừa ăn phải pháo nổ, đột nhiên xoay người lao đi xa.
Miệng vẫn còn lẩm bẩm mắng mỏ gì đó.
Nàng không nghe rõ hắn nói gì, nhưng đoán chừng Chung Ly Trường Uyên đang trong thời kỳ phản nghịch, dễ bực bội và kích động.
Ừm, càng nghĩ càng thấy đúng.
Trẻ tuổi khí thịnh.
Công Nghi Hư khẽ mỉm cười, ánh mắt lộ ra chút bất đắc dĩ, khí chất ôn hòa, trầm ổn tỏa ra xung quanh.
Chào tạm biệt nàng xong, hắn cũng nhanh chóng đuổi theo Chung Ly Trường Uyên.
Diệp Sanh Sanh nhìn bóng lưng hai người rời đi, sau đó xoay người tiến vào viện.
Thoạt nhìn, căn viện này có vẻ đơn giản bình thường, nhưng vừa bước vào, nàng liền nhận ra sự khác biệt.
Linh khí trong viện gấp đôi bên ngoài.
Đúng lúc nàng đang quan sát xung quanh, một làn khói xám từ trên người nàng bay ra.
Khói xám tụ lại, hóa thành hình dáng một con chó nhỏ toàn thân lông xám.
“Sanh gia, ta nhớ người muốn chết!”
Vừa dứt lời, Nhị Cẩu Tử liền sà vào chân Diệp Sanh Sanh.
Nhưng Diệp Sanh Sanh không chút nể tình, giơ chân đá văng nó ra xa:
“Ngươi bám dính quá.”
Nhị Cẩu Tử nghe vậy, cực kỳ bất mãn, lắc lư cái đầu, khiến bộ lông vốn mềm xốp bồng bềnh liền rẽ thành kiểu tóc… bổ luống!
“Sanh gia, ta không có bám dính đâu, giờ ngươi nhìn xem ta có đẹp trai không?”
Diệp Sanh Sanh lười để ý đến con chó này, tiếp tục bước đi, quan sát bố cục của viện để ghi nhớ trong đầu.
“Sanh gia, chẳng lẽ ngươi không thương ta nữa sao? Ta đã theo ngươi hơn trăm năm, ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ta đau lòng quá, hu hu hu…”
Nhị Cẩu Tử vừa đi theo nàng vừa khóc lóc, hai mắt cún rưng rưng, nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
Diệp Sanh Sanh dường như đã quá quen với thói “diễn sâu” của nó, theo phản xạ lấy ra một chiếc khăn trắng từ túi trữ vật, tùy tiện ném ra sau.
Chiếc khăn trắng lập tức phóng to lên gấp mấy lần, trùm kín Nhị Cẩu Tử từ đầu đến chân, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt và cái mũi.
Hiện tại, cái miệng chó kia cũng không thể phun ra thêm lời nào nữa.
“Ưm ưm... ưm ưm…” Sanh gia thật nhẫn tâm!
Trong viện chỉ có một gian chính và một gian chứa đồ.
Bên trong chủ phòng bài trí rất đơn giản, ngoài những vật dụng cần thiết thì chẳng có gì thêm.
Người tu tiên hiếm khi quan tâm đến chỗ ăn ở, điều họ để tâm hơn là làm sao để tu vi tiến thêm một bước. Bởi vì, một khi đã mạnh mẽ, thứ gì mà không có?
Diệp Sanh Sanh ngồi xuống chiếc ghế trong chủ phòng, vừa định nhập định—
Bên ngoài viện đột nhiên vang lên một giọng nữ the thé chói tai:
“Cái đồ xấu xí bên trong, mau lăn ra đây cho ta!”
Diệp Sanh Sanh không có khái niệm gì về việc bản thân là “đồ xấu xí”, nàng khép mắt lại, hai tay thả lỏng đặt trên đầu gối, tiếp tục tĩnh tọa.
“Con béo kia, mau lăn ra đây cho bản tiểu thư, có nghe thấy không?”
“Có gan thì bước ra đi, ru rú trong đó thì được gì chứ?”
“Đồ xấu xí!”
Một giọng nam con nít nhưng đầy ngang ngược vang lên:
“Nghe nói ngươi là đệ tử thân truyền mới của tông chủ? Ta muốn khiêu chiến với ngươi!”
“……”
Mặc kệ bên ngoài la hét thế nào, Diệp Sanh Sanh vẫn không để tâm.
Bởi vì trong viện có kết giới, nếu không được chủ nhân viện cho phép, người ngoài không thể xông vào. Trừ phi… kẻ đó có thực lực cực kỳ mạnh!
Lúc này, Nhị Cẩu Tử đã giãy thoát khỏi chiếc khăn trùm. Nghe thấy tiếng động, nó lập tức dùng đôi chân ngắn tũn chạy ra cửa viện.
Đập vào mắt nó là năm, sáu đứa trẻ, đứa lớn nhất tầm mười một, mười hai tuổi, nhỏ nhất chỉ khoảng bảy tuổi.
Dẫn đầu là một tiểu cô nương tám, chín tuổi có dung mạo xinh xắn, nhưng ánh mắt thì lộ rõ vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh. Đai lưng của nàng là màu đen.
Người lớn tiếng khiêu chiến Diệp Sanh Sanh là một tiểu mập mạp trông nhỏ tuổi nhất. Dù có dáng người tròn trịa hơn Diệp Sanh Sanh, nhưng lại cao hơn nàng vài phân.
Tiểu mập đội một chiếc mũ tròn đen, đai lưng cũng là màu đen, đôi mắt nhỏ đến mức gần như híp lại thành một đường, nhưng làn da lại trắng mịn.
Nhìn thoáng qua, chẳng khác nào con trai của một nhà địa chủ.
Có thể thấy rõ, hai kẻ cầm đầu là tiểu cô nương kia và tiểu mập, mấy đứa còn lại chỉ là đàn em theo sau.
“Lăng Ca, sao chúng ta gọi lâu như vậy rồi mà nó vẫn chưa chịu ra?” Tiểu mập nhăn nhó, “Chẳng lẽ nó không có ở đây?”
Phong Lăng Ca cắn môi, dùng ánh mắt hận sắt không thành thép nhìn chằm chằm tiểu mập, nghiến răng nói:
“Hứa Thừa Hiên, ngươi ngu à! Nó là người mới, chưa quen thuộc nơi này, sao có thể tự tiện chạy lung tung được?”
Hứa Thừa Hiên bị mắng phủ đầu một trận, lòng càng thêm khó chịu.
Hắn bĩu môi, phản bác đầy tức tối:
“Phong Lăng Ca, cái đồ ngang ngược này, Công Nghi Hư sẽ không bao giờ thích ngươi đâu!”
Nghe thấy ba chữ “Công Nghi Hư”, Phong Lăng Ca như bị dẫm trúng đuôi mèo, lập tức bùng nổ!
Chỉ trong tích tắc, trong tay nàng đã triệu hồi ra một cây roi sắt, giơ lên quất thẳng về phía Hứa Thừa Hiên!
Dù mập nhưng Hứa Thừa Hiên lại khá linh hoạt, đôi mắt híp càng híp lại, nhanh chóng nghiêng người né sang một bên.
“Phong Lăng Ca, ngươi sao lại hành xử như mụ đàn bà chanh chua vậy hả?”
Bốp!
Cây roi sắt giáng xuống đất, bụi bặm bốc lên.
“Đủ rồi! Trong tông không cho phép tư đấu, ngươi muốn bị xử phạt thì cũng đừng kéo ta xuống nước!” Tiểu mập Hứa Thừa Hiên cũng nổi giận.
Bốp!
Phong Lăng Ca lại tiếp tục quất roi về phía hắn.
Hứa Thừa Hiên chỉ mới đạt đến tầng tám Luyện Khí, trong khi Phong Lăng Ca đã là tầng chín, nàng ta dùng toàn lực vung roi, kết quả là cánh tay Hứa Thừa Hiên bị quất trúng một phát.
Mấy đứa nhóc theo sau định can ngăn, nhưng lại bị chính roi của Phong Lăng Ca làm bị thương.
Cuối cùng, Hứa Thừa Hiên không nhịn được nữa, rút kiếm ra nghênh chiến.
Thế là hai đứa nhóc đánh nhau luôn.
Trong góc tối, Nhị Cẩu Tử ngồi xem mà hớn hở vô cùng.
12.
Nhưng Nhị Cẩu Tử nhìn một lúc lại cảm thấy có gì đó không đúng. Vì xung quanh có càng ngày càng nhiều đệ tử kéo đến, vây chặt trước cổng viện của phòng số mười.
Những đệ tử khác cũng hào hứng xem trò vui, tụ tập bàn tán rôm rả:
“Không ngờ hai người bọn họ lại dám tư đấu ở đây!”
“Một bên là Phong Lăng Ca, đệ tử thân truyền của Đại trưởng lão, một bên là Hứa Thừa Hiên, đệ tử thân truyền của Tam trưởng lão. Trận này chắc chắn có kịch hay để xem rồi.”
“Nhưng tại sao hai người họ lại đánh nhau vậy?”
“Nghe nói là do Công Nghi Hư và Chung Ly Trường Uyên từ bên ngoài dẫn về một tiểu cô nương, mà cô bé đó lại là đệ tử thân truyền thứ ba của Tông chủ! Bởi vậy bọn họ mới kéo đến đây tìm hiểu thực hư.”
“Nhưng kết giới chưa mở, sao bọn họ lại có thể đánh nhau?”
“Cái này ta cũng không rõ.” Người nọ lắc đầu.
Nhị Cẩu Tử cảm thấy chuyện này nhất định phải báo cho Sanh gia. Nó lập tức quay đầu, co cẳng chạy về chỗ Diệp Sanh Sanh.
Bên trong phòng, Diệp Sanh Sanh vẫn đang ngồi yên, dáng vẻ như đã nhập định.
Nhị Cẩu Tử hít sâu một hơi, hô lên:
“Sanh gia, có chuyện lớn rồi! Hai tên nhóc con ngoài kia đánh nhau! Cái chính không phải là chúng nó đánh nhau, mà là chúng nó đánh ngay trước cửa nhà chúng ta kìa! Người thực sự nhịn được sao?”
Diệp Sanh Sanh vẫn giữ nguyên tư thế nhập định như lão tăng ngồi thiền, không có chút phản ứng nào.
Nhị Cẩu Tử: Chiêu激将法* (khích tướng) cũng vô dụng rồi sao?
Ngay khi nó cúi đầu suy nghĩ, một đôi giày thêu xinh xắn bước ngang qua trước mắt nó.
Mắt chó của Nhị Cẩu Tử sáng rực lên, ngẩng đầu nhìn—thì ra Diệp Sanh Sanh đã bước ra khỏi phòng!
Nó lập tức lon ton theo sát phía sau.
“Sanh gia, bọn họ thật quá đáng! Dám đánh nhau ngay trước cửa nhà chúng ta! Nhỡ làm hỏng đồ của chúng ta thì sao đây?” Nhị Cẩu Tử vừa đi theo, vừa tức tối méc chuyện.
Diệp Sanh Sanh vô thức tăng tốc bước chân. Chẳng mấy chốc, nàng đã xuất hiện ngay trước cổng viện.
Từng ánh mắt liên tục dồn về phía nàng.
Những ánh nhìn đó tràn đầy sự dò xét, thậm chí còn có cả khinh miệt.
Một thiếu niên tầm mười bảy, mười tám tuổi cau mày, giọng điệu đầy chán ghét:
“Không thể nào! Đây là đệ tử thân truyền thứ ba của Tông chủ sao? Xấu đến mức này á? Thậm chí còn xấu hơn cả thằng nhóc Hứa Thừa Hiên nữa!”
“Ê, ngươi không nên nói người khác như vậy. Có khi nàng ta thiên phú dị bẩm thì sao?”
“Chẳng lẽ cũng sở hữu dị linh căn cấp mười một?”
“……”
Diệp Sanh Sanh mang trong mình đủ loại độc tố, khiến cơ thể nàng bao năm qua vẫn luôn duy trì trạng thái béo phì, chưa kể đến cái bớt đen trên trán...
Muốn giải được độc này, phải có một loại linh thảo cực kỳ hiếm có—Thiên Lam Thảo.
Kể từ khi trùng sinh đến nay, nàng chưa từng thấy loại linh thảo này, thậm chí chưa nghe ai nói rằng nó đã xuất hiện ở đâu.
Nếu không có quỷ thuật áp chế, e rằng loại độc này sớm đã phát tác, lấy mạng nàng rồi.
Nàng không quá khao khát dung mạo xinh đẹp, ngược lại, nàng càng khao khát có thực lực mạnh mẽ hơn.
Độc chắc chắn phải giải, nhưng trước tiên phải tìm được Thiên Lam Thảo.
Diệp Sanh Sanh giơ tay lên, nhẹ nhàng triệu hồi một cây chổi, sau đó vài bước tiến tới.
Chiếc chổi từ trên trời giáng xuống, đáp ngay giữa Phong Lăng Ca và Hứa Thừa Hiên, tách hai người đang đánh nhau túi bụi ra.
Cả hai lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh vô hình ép bọn họ lùi về sau mấy bước.
Chuyện gì thế này?!
Nhìn kỹ lại, hóa ra đó là một cô bé thấp hơn bọn họ một chút, trên tay quái dị cầm một cây chổi.
Nói không kinh ngạc thì là giả, thậm chí ngoài kinh ngạc còn có vài phần chấn động—có vẻ như thực lực của vị đệ tử thân truyền thứ ba của Tông chủ không hề yếu.
“Phiền tránh ra, ta muốn quét sân.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Sanh Sanh nghiêm túc nói.
Nói xong, nàng lập tức vung chổi quét về phía Hứa Thừa Hiên.
Hứa Thừa Hiên không kịp né tránh, bị quét trúng một cái, chân tay lập tức tê rần, hắn như thấy quỷ mà vội vàng lùi lại mấy bước.
Diệp Sanh Sanh cứ quét, Hứa Thừa Hiên cứ lùi, cho đến khi hắn bị đẩy ra khỏi phạm vi cổng viện số mười, nàng mới ngừng tay.
“Ngươi không được phép đặt chân vào phạm vi cổng viện của ta dù chỉ một bước!”
Giọng nói mềm mại vang lên.
Hứa Thừa Hiên sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng.
Diệp Sanh Sanh đã xoay người, bước đến trước mặt Phong Lăng Ca.
Phong Lăng Ca tay cầm roi gai, dáng vẻ kiêu ngạo như bá chủ thiên hạ, hất cằm nói:
“Ngươi chính là đệ tử thân truyền thứ ba của Tông chủ? Trông cũng chẳng có gì đặc biệt!”
“Ngươi nói gì cũng đúng.” Diệp Sanh Sanh gật đầu.
Phong Lăng Ca sửng sốt, mở miệng định nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.
Diệp Sanh Sanh nghiêm túc nói:
“Phiền tránh ra, ta muốn quét sân.”
Phong Lăng Ca: “…” Ta đến gây sự, ngươi lại muốn quét sân?!
Các đệ tử xung quanh đều ngây người, trong lòng không khỏi nghi ngờ—đây thật sự là đệ tử thân truyền do Tông chủ thu nhận?
Không đợi Phong Lăng Ca phản ứng, Diệp Sanh Sanh đã cầm chổi quét thẳng về phía nàng.
Phong Lăng Ca thoáng kinh ngạc, lập tức lùi về sau, nhanh chóng rút khỏi phạm vi cổng viện số mười.
Chỉ trong chốc lát, phạm vi trước cổng viện chỉ còn lại Diệp Sanh Sanh và một vài dấu vết do trận đánh để lại.
Không khí trở nên kỳ lạ, im lặng đến mức quỷ dị.
Bất chợt, Diệp Sanh Sanh mở miệng nói:
“Chấp sự trưởng lão đến rồi, các ngươi còn chưa đi? Cẩn thận ta tố cáo các ngươi đánh nhau.”
Giọng nói mềm mại phát ra lời cảnh cáo lại mang theo vài phần rợn người.
Các đệ tử: !
Tông chủ rốt cuộc thu nhận thứ quái nhân gì vậy?!
Bọn họ quay đầu nhìn lại—ở phía xa, hai vị chấp sự trưởng lão mặc áo bào tím sẫm đang đi tới.
Mẹ ơi!!!
Những đệ tử có bóng ma tâm lý với chấp sự trưởng lão lập tức co giò chạy mất, nhanh đến mức chỉ thấy bụi bay đầy trời.
“Chạy mau!!!”
Hứa Thừa Hiên liếc nhìn Diệp Sanh Sanh vài lần, thấy nàng vẫn bình thản đứng đó, cầm chổi như đang chờ hai vị trưởng lão đến gần, trong lòng không khỏi dâng lên một tia bội phục.
Quả nhiên là "thỏ con mới sinh không sợ cọp"!
Tên mập tròn vo Hứa Thừa Hiên cũng nhanh chóng dẫn theo mấy tiểu đệ chuồn mất.
Phong Lăng Ca nhìn Diệp Sanh Sanh một cái, thần sắc khó dò, sau đó cũng quay lưng dẫn theo đám người đi đường tắt rời đi.
Mặc dù phần lớn đã bỏ chạy, nhưng vẫn còn một nhóm nhỏ đứng lại, bởi bọn họ tự thấy mình không làm chuyện xấu, không có gì phải hổ thẹn.
Từ xa truyền đến một tiếng quát giận dữ:
“Tiểu tử thối, dám tư đấu! Còn dám chạy?! Mau đứng lại cho lão phu!!!”
Những kẻ đang chạy càng tăng tốc, sợ bị nhận diện hoặc bị bắt lại.
Cho đến khi trở về ký túc xá, bọn họ mới nhận ra:
“Khoan đã, tại sao chúng ta phải chạy nhỉ? Chúng ta đâu có tư đấu!”
“Chết tiệt! Chạy rồi thì cũng coi như dính líu đến vụ này rồi còn gì?!”
Các đệ tử đồng loạt hối hận, thầm rủa cái tên chạy đầu tiên—nếu không phải hắn chạy, bọn họ sao lại bị cuốn theo?!
Còn lúc này, Diệp Sanh Sanh ngước lên, quét mắt nhìn mười mấy thiếu niên còn lại, thản nhiên hỏi:
“Các ngươi còn đứng đây là muốn ta mời khách sao?”
Nghe vậy, sắc mặt bọn họ cứng đờ, lập tức xua tay chối từ, rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Không lâu sau, một cao một thấp—hai vị chấp sự trưởng lão đã đứng trước mặt Diệp Sanh Sanh.
Nhìn xuống, thấy nàng đang ôm cây chổi, trong lòng hai vị trưởng lão đầy nghi hoặc.
Còn chưa kịp mở miệng, Diệp Sanh Sanh đã đi trước một bước, hỏi:
“Hai vị trưởng lão thấy ta nhỏ tuổi, nên đặc biệt đến giúp ta quét sân sao?”