13.
Hai vị trưởng lão chấp sự, một cao một thấp, nghe vậy thì sững sờ. Nhìn thấy ánh mắt trong trẻo, ngây thơ của Diệp Sanh Sanh, trong lòng bỗng dâng lên một tia áy náy.
“Trưởng lão.” Diệp Sanh Sanh khẽ gọi, kéo hai vị trưởng lão đang ngẩn người trở về thực tại.
Hai vị chấp sự ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn nhau, rồi vị cao hơn lên tiếng: “Vừa rồi có ai đang tư đấu*?”
(*Tư đấu: chiến đấu riêng tư, không được sự cho phép.)
“Hả?” Diệp Sanh Sanh ngạc nhiên, sau đó nhíu mày đầy nghi hoặc: “Vừa nãy nào có ai tư đấu đâu?”
“Vậy đám người này tụ tập ở đây làm gì?”
Diệp Sanh Sanh trả lời: “Các sư huynh sư tỷ quá nhiệt tình, tranh nhau quét dọn trước cửa viện giúp ta.”
Hai vị trưởng lão chấp sự nghẹn lời.
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Sanh Sanh, suýt nữa họ đã tin thật.
Không cam lòng, họ lại truy hỏi thêm một vài chi tiết đáng ngờ, nhưng tất cả đều bị Diệp Sanh Sanh đối đáp trơn tru, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Bất đắc dĩ, hai vị chấp sự đành phải quay về tay không.
Tin tức về chuyện này nhanh chóng lan truyền, khiến nhiều sư huynh sư tỷ thay đổi ấn tượng về Diệp Sanh Sanh. Không những không bán đứng bọn họ, nàng còn che giấu chuyện tư đấu một cách hoàn hảo!
Thật lợi hại!
Dù hai vị chấp sự sau đó có gọi thêm một vài người liên quan đến để thẩm vấn, nhưng họ cũng nhất quyết không thừa nhận.
Cuối cùng, chuyện này bị chìm vào quên lãng.
Các đệ tử của Ngũ Hành Linh Tông vốn chẳng phải người xấu, dù Diệp Sanh Sanh có hơi béo, hơi xấu, nhưng đó cũng chẳng phải lỗi của nàng.
Họ cũng không đến mức vô ý thức mà chọc vào “vết sẹo” của nàng để làm tổn thương nàng.
Vì vậy, mọi người đối xử rất thân thiện với Diệp Sanh Sanh, thỉnh thoảng còn đến thăm hỏi, khiến nàng phải trực tiếp tuyên bố bế quan tu luyện.
Thời gian thấm thoát trôi qua…
Chớp mắt, bảy năm nữa lại qua đi.
Hiện tại, Diệp Sanh Sanh đã mười bốn tuổi. Cơ thể béo tròn khi xưa nay đã hoàn toàn biến mất, ngoài vết bớt đen trên trán, nàng đã trở thành một thiếu nữ thanh tú, mảnh mai.
Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời, thoạt nhìn là một mỹ nhân thanh lệ động lòng người.
Nếu không tính vết bớt trên trán, Diệp Sanh Sanh tuyệt đối là một đại mỹ nhân.
Đông Vực, Huyết Sắc U Cốc.
Một thiếu nữ vận bạch y dáng người mảnh mai, ung dung bước đi giữa vùng cốc địa nguy hiểm.
Xung quanh là rừng cây rậm rạp, ánh sáng lờ mờ, mặt đất ẩm ướt, bầu không khí tràn ngập sự quỷ dị.
Trên mặt đất, vô số bộ xương của con người lẫn dã thú nằm rải rác khắp nơi.
Dưới chân nàng là một con chó lông xám nhỏ bé, lè lưỡi thở dốc, trông chẳng khác gì một con chó săn ngoan ngoãn.
Đột nhiên, bước chân thiếu nữ khựng lại. Nàng đưa mắt quét về phía một thân cây to lớn bên phải.
“Còn không ra sao?”
Sau thân cây đại thụ, sáu tên tà tu gầy gò, làn da xanh tím liếc mắt nhìn nhau.
Chúng không ngờ vị đệ tử thân truyền thứ ba của Ngũ Hành Linh Tông lại lợi hại đến vậy. Mới chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ, mà đã có thể phát hiện hành tung của bọn chúng…
Vốn dĩ chúng định lặng lẽ ra tay giải quyết nàng.
Đôi mắt Diệp Sanh Sanh chợt sắc bén, nàng lạnh lùng nói: “Từ Ngũ Hành Linh Tông đuổi theo ta đến tận đây, còn chưa chịu ra tay sao? Dây dưa mãi, ta không rảnh chơi đùa với các ngươi đâu.”
Nói xong, nàng vung tay, ngọn linh hỏa hừng hực từ trong cơ thể bùng phát, nháy mắt thiêu rụi cả gốc đại thụ.
“Xoẹt xoẹt——”
Lửa bùng lên, chỉ trong vài giây, thân cây hóa thành tro bụi, ngọn lửa như có linh trí, lập tức lao về phía sáu tên tà tu.
Sáu tên tà tu vội vàng giơ tay ngăn cản.
Nhưng lúc này, Diệp Sanh Sanh đã triệu hồi ra bản mệnh thánh khí của mình —— một thanh trường thương rực cháy.
Mũi thương lấp lánh ánh bạc, ẩn chứa uy thế có thể thiêu đốt cả trời đất.
Trường thương cắm xuống trước mặt nàng. Nàng búng ngón tay.
“Vút vút vút——”
Trường thương lập tức phân thành sáu thanh!
Diệp Sanh Sanh quát: “Đi!”
Bên cạnh, con chó nhỏ lập tức hùa theo, nịnh nọt nói: “Sanh gia đúng là lợi hại nhất! Cả đời này ta chỉ phục mình Sanh gia thôi!”
Diệp Sanh Sanh: “…” Thật muốn đá bay nó.
Chẳng bao lâu sau, sáu thanh trường thương quay trở lại, tự động hợp nhất, rơi vào tay Diệp Sanh Sanh.
Sáu tên tà tu đã chết sạch.
“Sanh gia đúng là lợi hại! Ngay cả động tay cũng không cần mà vẫn diệt sạch đám rác rưởi kia.” Nhị Cẩu Tử tiếp tục nịnh nọt.
Diệp Sanh Sanh cười lạnh: “Ngươi đã nói là rác rưởi rồi, thì cần gì ta phải ra tay?”
Vừa nịnh hót đã vỗ trúng móng ngựa, Nhị Cẩu Tử nhìn thấy Diệp Sanh Sanh giơ tay lên định tóm lấy nó, lập tức sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Nhưng vừa chạy được mấy bước, đột nhiên giẫm phải thứ gì đó, thân thể mất kiểm soát mà rơi thẳng xuống dưới.
“Sanh gia——” A a a cứu mạng!
Sắc mặt Diệp Sanh Sanh khẽ biến, nàng lập tức lao đến muốn kéo nó lại. Nhưng một luồng lực lượng vô hình mạnh mẽ từ đâu ập đến, kéo thẳng nàng vào trong.
Không thể kháng cự!
Diệp Sanh Sanh cũng rơi xuống, chìm vào màn đêm vô tận.
Ý thức dần trở nên mơ hồ.
Nàng cố gắng mở mắt, miệng lẩm bẩm: “Không…”
Bên ngoài, mọi thứ lại trở về yên tĩnh.
Khi Diệp Sanh Sanh tỉnh lại lần nữa, nàng phát hiện mình đang nằm dưới đất, đầu đau như búa bổ!
Nàng đưa tay xoa xoa trán, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh, lập tức trông thấy một nam tử bị xích bằng dây xích sắt to lớn.
Người đó có mái tóc bạc dài ba ngàn sợi xõa ngang vai, dung mạo lãnh đạm, dáng người cao ráo, thanh nhã tựa ngọc lan, phong thái tuấn tú xuất trần, tựa như ánh trăng thanh khiết.
Bờ môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt sâu thẳm vừa thần bí, vừa nguy hiểm đến kinh người.
Hắn khoác trên người một bộ y phục đỏ thẫm yêu dị.
Sự lạnh lùng thanh cao và vẻ cấm dục mơ hồ đan xen vào nhau, toát lên một sức hấp dẫn khó diễn tả, tựa như đang dụ dỗ người khác phạm tội.
Đây là nam tử đẹp nhất mà nàng từng thấy.
Nhưng… người này trông hơi quen mắt thì phải?
Rõ ràng nàng chưa từng gặp nam nhân tóc bạc bao giờ…
Ôn Hiên nhìn thiếu nữ đang nhíu mày trầm tư trước mặt, bỗng khẽ bật cười.
Giọng nói của hắn lười biếng, mang theo ý vị khó đoán, như tiếng thì thầm bên tai.
Diệp Sanh Sanh ngước mắt nhìn hắn, giọng điệu bình tĩnh: “Xin hỏi đây là đâu?”
Ôn Hiên cười khẽ: “Tiểu nha đầu, ngươi qua đây, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Diệp Sanh Sanh nhướng mày: “Ngươi muốn ta cứu ngươi?”
Ôn Hiên lặng lẽ quan sát nàng.
Ngũ quan của nàng tinh xảo, nhưng lại bị vết bớt đen trên trán phá hỏng toàn bộ vẻ đẹp.
Trong mắt hắn, nha đầu này thực sự có chút khó coi.
Hắn hỏi: “Ngươi cứu ta không?”
Diệp Sanh Sanh còn chưa kịp đáp, Ôn Hiên đột nhiên lười biếng buông một câu: “Thôi, ta không muốn ra ngoài.”
Ý tứ quá rõ ràng —— không cần nàng cứu.
Diệp Sanh Sanh: “…” Tại sao lại cảm thấy khó chịu thế này?
Nàng hít sâu một hơi, vẫn giữ thái độ hòa nhã: “Xin hỏi làm sao để ra ngoài?”
Ôn Hiên hờ hững liếc nàng một cái, sau đó nhắm mắt lại, bộ dạng như sắp ngủ.
Tên này… thật sự đáng ghét mà!
Diệp Sanh Sanh híp mắt, bước nhanh về phía hắn, định túm lấy cổ áo hắn để “ép cung”.
Nhưng…
Mới đi được vài bước, nàng bất ngờ va vào một lớp kết giới vô hình.
“Bộp——”
Lực phản chấn khiến nàng đụng đau cả mũi.
Diệp Sanh Sanh giơ tay chạm thử kết giới, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt nàng nhìn về phía Ôn Hiên trở nên đầy kinh ngạc.
Kết giới này… có lẽ ngay cả tu vi kiếp trước của nàng cũng không thể phá vỡ!
Nam nhân này rốt cuộc là ai, mà lại bị phong ấn trong một kết giới mạnh đến vậy?
Trong đầu nàng, chỉ có duy nhất một người có thực lực sâu không lường được —— Thần Tử.
Chẳng lẽ chính Thần Tử đã phong ấn hắn?
14.
Diệp Sanh Sanh thử phá vỡ kết giới nhưng không thành công, bèn quay ra tìm Nhị Cẩu Tử.
Điều kỳ lạ là, nàng có thể cảm nhận được nó vẫn ổn, nhưng lại không xác định được vị trí cụ thể của nó ở đâu.
Dường như có một luồng sức mạnh vô hình nào đó đang thao túng dòng chảy không gian và khí tức xung quanh.
Nàng đi một vòng trong không gian khép kín này, nhưng dù tìm thế nào cũng không phát hiện được bất cứ manh mối nào, càng không có lối ra.
Diệp Sanh Sanh giơ tay, mạnh mẽ vỗ vào bức tường trước mặt.
“Bộp——”
Không có bất kỳ phản ứng nào.
Xem ra, vô dụng.
Nàng thu tay về, ánh mắt lại dời về phía nam nhân yêu dị tóc bạc kia, không hề che giấu mà quan sát hắn một lượt.
Sau đó, nàng thoải mái vén vạt áo, tùy tiện ngồi xuống, nhắm mắt, rồi… nhập định tu luyện.
Năm tháng chậm rãi trôi.
Bị giam cầm ở đây, người ta hoàn toàn không thể cảm nhận được thời gian đang trôi đi như thế nào.
Không biết đã qua bao lâu, nam nhân tóc bạc yêu dị khẽ mở đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo, liếc nhìn thiếu nữ trước mặt —— nàng vẫn bình thản nhập định, dáng vẻ so với hắn còn điềm tĩnh hơn vài phần.
Trong thoáng chốc, Ôn Hiên không khỏi ngạc nhiên, trong mắt hiện lên chút phức tạp.
Nhưng rồi hắn bỗng nhếch môi cười, nụ cười yêu mị, đẹp đến mức câu hồn đoạt phách.
Hắn nhẹ giọng cười khẽ, rồi lại chậm rãi khép mắt, chìm vào giấc ngủ say.
Một người bị xích mà ngủ say trong tư thế đứng, một người yên lặng nhập định trên mặt đất.
Họ đối lập với nhau, nhưng lại tựa như những kẻ thân cận nhất.
Thời gian cứ thế trôi đi, lâu đến mức chẳng ai còn nhớ rõ đây là năm nào của Trúc Huy tiên giới.
“Keng——”
Tiếng xích sắt nặng nề rơi xuống nền đá.
Hàng mi dài khẽ run lên, Diệp Sanh Sanh mở mắt.
Bóng người trước mặt có chút mơ hồ trong thoáng chốc, đến khi nhìn rõ, nàng lập tức thấy Ôn Hiên đã thoát khỏi xiềng xích, bước từng bước về phía mình.
Mái tóc bạc yêu dị phủ trên vai, tà áo đỏ yêu mị tung bay, phía sau là những sợi xích thô nặng lê trên mặt đất, tạo ra âm thanh va chạm nặng nề vang vọng trong không gian.
Khoảnh khắc đó, hắn như một vị thần giáng thế.
Âm thanh ma sát của dây xích kéo nàng trở về thực tại, Diệp Sanh Sanh ngước mắt, đối diện với đôi con ngươi sâu như vực thẳm kia.
Chỉ trong nháy mắt thất thần, cằm nàng đã bị hắn nâng lên bằng một ngón tay thon dài.
Giọng hắn chậm rãi vang lên, mang theo chút trêu chọc:
“Tiểu nha đầu, ngươi xấu như vậy, làm thế nào mà sống sót dưới bao nhiêu lời đàm tiếu?”
Diệp Sanh Sanh: “…”
Tại sao lại không thể sống sót?
Dường như hiểu rõ sự nghi hoặc trong mắt nàng, Ôn Hiên chỉ nhếch môi cười, nhưng không tiếp tục chủ đề này.
Hắn nghiêng đầu, thản nhiên hỏi:
“Có muốn ra ngoài không?”
Diệp Sanh Sanh gật đầu.
Nhưng ngay sau đó, nàng chậm rãi nói:
“Trước khi ra ngoài, có thể trả con chó xám đó lại cho ta không?”
Khoảnh khắc hắn vượt qua kết giới mà bước đến đây, nàng đã chắc chắn —— hắn mạnh đến mức vượt xa cả đỉnh cao kiếp trước của nàng.
Chín phần mười, người này chính là kẻ đã tự mình lập kết giới phong ấn bản thân!
Thiên hạ lại có kẻ nhàm chán đến vậy sao?
Hắn nhàm chán thế nào thì không bàn nữa, trước mắt quan trọng là Nhị Cẩu Tử còn đang trong tay hắn. Phải lấy nó về trước đã!
Ôn Hiên cúi đầu, giọng nói lười biếng:
“Con chó xấu xí đó?”
Một mùi hương nhàn nhạt, thanh mát như u lan thoảng qua chóp mũi, khiến lòng người thư thái. Hắn tới gần nàng hơn một chút, Diệp Sanh Sanh theo bản năng lùi về phía sau.
Chó xấu xí? Ừ, đúng là khá xấu thật.
Nàng mặt không đổi sắc, đáp lại nghiêm túc:
“Chính nó. Phiền tiền bối trả lại cho ta.”
Ôn Hiên nhìn thiếu nữ trước mặt, trong lòng lại sinh ra một tia hiếu kỳ.
Nói nàng xấu? Không phản ứng.
Nói con chó của nàng xấu? Cũng chẳng phản ứng.
Nhốt nàng ở đây, nàng không cầu xin, không giận dữ, mà lại bình tĩnh nhập định tu luyện.
Hơn nữa… còn rất nghiêm túc. Chẳng phải nàng vừa đột phá lên Kim Đan trung kỳ rồi sao?
Sắc mặt vẫn hờ hững, không có nụ cười, không có sợ hãi, không có phẫn nộ…
Đây thực sự là một tiểu nha đầu mười bốn, mười lăm tuổi ư?
Hắn chưa từng gặp ai như vậy, không kìm được mà muốn nhìn xem gương mặt này có thể lộ ra bao nhiêu loại cảm xúc.
Hắn cong môi, cười tà:
“Ta giết con chó xấu xí đó rồi.”
“Ngươi…!” Nói láo!
Diệp Sanh Sanh còn chưa kịp nói hết câu, thì đã cảm nhận được một sợi liên kết vô hình đột ngột đứt đoạn!
Nhị Cẩu Tử!
Nàng lập tức túm lấy cổ áo hắn, kéo mạnh xuống, ép hắn nhìn thẳng vào mắt mình.
“Nó đâu?”
Thanh âm của nàng trầm thấp, lạnh lẽo như ác quỷ từ vực sâu địa ngục vọng lên. Khuôn mặt vẫn không có nhiều biểu cảm, nhưng đôi mắt sáng trong giờ đây đã lạnh đến thấu xương.
Ôn Hiên phát giác khí tức trên người nàng thay đổi. Một luồng tà khí âm trầm, quỷ dị bỗng dâng trào, nhiệt độ trong không gian cũng tụt xuống mấy chục độ.
Thế nhưng hắn không hề sợ hãi, ngược lại còn có chút hưng phấn kỳ lạ.
Một nhân loại nhỏ bé, sao lại có quỷ khí trên người?
Nàng… rốt cuộc là thứ gì?
Ngay khi Diệp Sanh Sanh chuẩn bị vận sức, nàng đột ngột siết chặt cổ hắn, dùng sức đập mạnh hắn xuống đất!
“Rầm——”
Mặt đất nứt toác, vết rạn lan rộng thành một cái hố lớn.
Thế nhưng Ôn Hiên vẫn ung dung như cũ, thậm chí trên người không nhiễm lấy một hạt bụi.
Móng tay nàng dài ra sắc nhọn, đâm xuyên qua lớp da trên cổ hắn.
Ánh mắt Ôn Hiên vẫn trầm tĩnh, sâu thẳm, dường như chứa đựng vô vàn điều khó đoán. Cơn đau từ vết thương trên cổ chẳng đáng kể gì, nhưng điều làm hắn hứng thú chính là——
Quỷ khí của nàng, đang tràn vào cơ thể hắn.
Chỉ là…
Nàng vẫn quá yếu.
Yếu đến mức, ngay cả khi quỷ khí xâm nhập, hắn cũng không cần động tay, nó tự hủy diệt ngay trong cơ thể hắn.
Đột nhiên——
Một bóng xám chợt lao thẳng vào người Diệp Sanh Sanh.
Nàng khẽ nhíu mày, cảm giác cơ thể trong thoáng chốc trở nên vô lực, rồi mất đà ngã xuống…
… Ngay trên người Ôn Hiên.
“Sanh gia! Sanh gia! Ta không sao! Ngài đừng vì ta mà cưỡng ép thúc đẩy quỷ khí nữa, nó sẽ làm tổn thương căn cơ của ngài đấy!”
Giọng nói sốt sắng của Nhị Cẩu Tử vang lên trong đầu nàng.
Nàng nghiến răng, chửi thẳng:
“Ta thao cả nhà ngươi!”
Không sao mà không chịu xuất hiện sớm một chút, làm nàng cứ tưởng nó chết thật rồi!
Đối với nàng, Nhị Cẩu Tử là kẻ không ai có thể thay thế. Nó đã theo nàng hơn trăm năm. Dù nàng có ghét bỏ nó thế nào đi nữa, nhưng khi nghe tin nó chết…
Cơn giận này, nàng nuốt không trôi!
Nhị Cẩu Tử bị mắng, lập tức cuống quýt nhận lỗi, còn thuận tiện nịnh nọt vài câu.
Lúc này, một giọng nói mang theo ý cười đột nhiên vang lên ngay bên tai nàng——
“Tiểu cô nương, lời nói thô tục như vậy không hợp với ngươi đâu.”
Ngay sau đó, một bàn tay to lớn chậm rãi đặt lên đầu nàng, nhẹ nhàng xoa xoa.
Diệp Sanh Sanh: !?!?
Nàng lập tức hất tay hắn ra, nhanh chóng bật dậy.
Cố nhịn cơn xúc động muốn đạp hắn một cái, nàng hỏi thẳng:
“Tại sao lừa ta?”
Ôn Hiên lười nhác đứng dậy từ cái hố lớn, động tác vẫn ưu nhã như cũ, khóe môi mang theo nụ cười mập mờ.
Hắn thản nhiên nói:
“Ta vốn định nói ‘ta lừa ngươi đấy’, ai ngờ ngươi ra tay quá nhanh, ta còn chưa kịp nói xong.”
Diệp Sanh Sanh: “…” Ngươi nghĩ ta tin sao?
Ôn Hiên bước hai bước đến gần nàng, giơ tay chỉ vào vết xước mờ trên cổ, giọng điệu ủy khuất:
“Nhìn xem, ngươi ra tay ác như vậy.”
Diệp Sanh Sanh liếc qua một cái, không chút khách khí đáp:
“Với thực lực của ngươi, nếu không kìm hãm lại thì nó sắp lành rồi đấy.”
Nghe vậy, Ôn Hiên khẽ bật cười.
Chỉ trong chớp mắt, làn da trắng nõn của hắn đã khôi phục, chẳng còn chút dấu vết tổn thương nào.
Hắn đứng thẳng, vươn tay về phía nàng, cười nói:
“Lại đây. Nắm lấy tay áo ta, ta đưa ngươi ra ngoài.”
15.
Diệp Sanh Sanh do dự một giây, sau đó dứt khoát kéo lấy tay áo hắn, khẽ nói:
"Phiền huynh rồi."
Ôn Hiên cúi đầu nhìn thoáng qua thiếu nữ dung mạo bình thường trước mặt, khi ánh mắt nghi hoặc của Diệp Sanh Sanh nhìn sang, hắn lặng lẽ thu hồi ánh nhìn, chỉ để lại cho nàng một đường nét cằm hoàn mỹ.
"Giữ chặt."
Giọng nói của Ôn Hiên thanh nhã như cơn gió nhẹ lướt qua lòng người, mang theo cảm giác dễ chịu vô cùng.
Vừa dứt lời, trước mắt Diệp Sanh Sanh liền chìm vào bóng tối vô tận. Theo phản xạ, nàng vô thức nắm chặt lấy vạt áo mềm mại, mát lạnh của hắn.
May mắn thay, bóng tối chỉ kéo dài trong chốc lát.
Ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến đôi mắt nàng nhói đau, hàng mi thanh tú khẽ cau lại.
"Ngươi định đi đâu?"
Nghe tiếng hỏi, Diệp Sanh Sanh ngẩng đầu, chỉ thấy một nam nhân tóc bạc đứng ngược sáng, môi khẽ nhếch lên một nụ cười ôn hòa, cúi mắt nhìn nàng.
Nhịp thở của nàng khựng lại một nhịp.
Chiếc áo đỏ rực rỡ kết hợp với mái tóc bạc thần thánh buông xõa trên vai, cùng với gương mặt vừa yêu dị vừa lạnh lùng, khiến hắn trông như một vị thần.
Quả thật là quá đẹp.
Nhưng người này... không được bình thường lắm.
"Ta đi đâu không liên quan đến tiền bối. Vãn bối xin đa tạ tiền bối đã ra tay cứu giúp." Diệp Sanh Sanh hơi cúi đầu.
Với thực lực mạnh mẽ như vậy, gọi hắn một tiếng tiền bối cũng không hề quá đáng.
Ôn Hiên bật cười khẽ, thật đúng là một tiểu cô nương vô tâm vô phế.
Trên đời này, bất cứ ai nhìn thấy gương mặt này của hắn đều không dời mắt nổi, ánh mắt khao khát, thèm muốn kia chỉ khiến hắn chán ghét.
Thế mà nha đầu này hết lần này đến lần khác phá vỡ suy nghĩ vốn có của hắn, thật là... chán ghét quá đi!
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, đáy mắt Ôn Hiên thoáng qua một tia sát ý, nhưng chỉ chớp mắt đã biến mất như chưa từng tồn tại.
"Thế gian này vốn dĩ vô vị, giờ lại xuất hiện một người chẳng theo lẽ thường, cũng xem như thêm chút thú vị."
Hắn khẽ vuốt chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái, chậm rãi thốt lên:
"Chỉ là... xấu quá..."
Sau khi rời đi, Diệp Sanh Sanh lập tức chạy thẳng đến nơi sâu nhất của Huyết Sắc U Cốc.
Ở đó có Thiên Lam Thảo, thứ nàng cần tìm trong chuyến đi này. Chỉ cần có được nó, nàng có thể hoàn toàn giải hết độc trong cơ thể, ngay cả vết bớt đen lớn trên trán cũng sẽ biến mất.
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng bước chân và cuộc trò chuyện không xa.
"Nghe nói đồ đệ của chưởng môn Ngũ Hành Linh Tông – Chung Ly Trường Uyên – bị người của Huyền Hư Tông phục kích, bị thương nặng. Hiện giờ hắn vẫn còn nằm trong tay bọn chúng."
Một người nói: "Ngũ Hành Linh Tông và Huyền Hư Tông những năm gần đây vốn đã xung khắc, chuyện mai phục tập kích như thế này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra."
"Không thể nào? Chung Ly Trường Uyên chẳng phải có tu vi Kim Đan hậu kỳ sao? Sao lại có thể dễ dàng rơi vào tay người của Huyền Hư Tông được?" Một người khác ngạc nhiên hỏi.
"Ngươi ngốc à, chẳng phải trước đó có tin đồn Tiêu Thanh Thu của Huyền Hư Tông muốn đến Huyết Sắc U Cốc để hái Thiên Lam Thảo chữa thương cho sư muội hắn sao?"
"Thì ra là vậy!"
"Chả trách! Tiêu Thanh Thu là đại đệ tử đứng đầu Huyền Hư Tông, đã đạt đến tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, việc đánh bại Chung Ly Trường Uyên chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao!"
"......"
Mấy tên tán tu vừa đi vừa hăng say bàn luận.
Đột nhiên—
Một giọng nói thanh lạnh vang lên từ phía sau: "Xin hỏi các đạo hữu có biết người của Huyền Hư Tông hiện đang ở hướng nào không?"
Đám tán tu giật bắn mình, tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khi quay đầu lại, ai nấy đều sững sờ— trên trán cô gái áo trắng trước mặt phủ đầy vết bớt đen!
Một tán tu lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Diệp Sanh Sanh, trong giọng nói còn mang theo chút trách móc:
"Tiểu nha đầu, ngươi có biết nơi này nguy hiểm thế nào không? Sao lại dám một mình xuất hiện ở đây?"
Diệp Sanh Sanh không muốn phí lời, lập tức tỏa ra khí thế Kim Đan trung kỳ.
Mấy tên tán tu vốn chỉ ở cảnh giới Trúc Cơ lập tức cảm thấy áp lực nặng nề, chân tay bủn rủn.
"Được rồi, được rồi!"
Tên tán tu vừa lên tiếng ban nãy vội vàng giơ tay xin hàng, trên mặt nóng rát như vừa bị đánh một bạt tai.
Ánh mắt đám người nhìn nàng lập tức trở nên vi diệu.
Một cô gái trông chỉ chừng mười bốn, mười lăm tuổi, tu vi lại còn cao hơn cả bọn họ— những người đã khổ tu mấy chục năm. Đúng là so với người khác chỉ tự chuốc nhục vào thân!
Diệp Sanh Sanh thu lại khí thế, nhàn nhạt lặp lại câu hỏi: "Người của Huyền Hư Tông đang ở đâu?"
"Tiểu... nữ..." Tên tán tu vừa rồi vội nuốt lại những lời định nói, suy xét đến việc cô gái trước mặt có lẽ đã nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, hắn không dám giấu diếm, lập tức trả lời:
"Chúng ta cũng không rõ lắm, nhưng khi đi ngang qua một nhóm khác, có người nói bọn họ ở hướng Tây..."
Một nhóm khác?
Diệp Sanh Sanh nghe vậy, trong đôi mắt phượng thoáng hiện lên chút nghi hoặc.
Huyết Sắc U Cốc vốn nguy hiểm khó lường, từ khi nào lại có nhiều người dám xông vào như vậy?
Nàng bèn hỏi thẳng tên tán tu kia về điều mình đang thắc mắc.
Tên đó kinh ngạc: "Ngươi không biết sao? Nghe nói Thần Tử xuất hiện ở Huyết Sắc U Cốc đấy! Chúng ta đến đây cũng chỉ để được tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của ngài ấy!"
Nghe đến hai chữ "Thần Tử", ánh mắt Diệp Sanh Sanh chợt lạnh lẽo.
Thì ra là do cái tên "Thần Tử" kia gây ra náo động này!
Dẫn dụ nhiều người đến đây như vậy...
"Sanh gia, Sanh gia, bình tĩnh lại!" Giọng Nhị Cẩu Tử vang lên trong đầu nàng, "Hiện tại tu vi của người chỉ mới ở Kim Đan trung kỳ, không đánh lại hắn đâu! Giờ mà lao lên là chỉ có đường chết, Sanh gia không muốn bao nhiêu năm khổ luyện đổ sông đổ bể đấy chứ?"
Diệp Sanh Sanh dần lấy lại bình tĩnh.
Nàng nói lời cảm tạ với mấy tên tán tu, rồi lập tức rẽ sang hướng Tây của Huyết Sắc U Cốc.
Trên đường đi, nàng dùng thần thức hỏi Nhị Cẩu Tử: "Có cách nào nhanh chóng giết được Thần Tử không?"
"Tu luyện thành tiên!" Nhị Cẩu Tử lập tức đáp.
Diệp Sanh Sanh: "…Ngắn hạn hơn!"
Nhị Cẩu Tử trầm ngâm một lúc lâu mới lên tiếng:
"Sanh gia, hiện tại cách nhanh nhất chính là tu luyện thành tiên, sau đó nghiền nát hắn! Với tu vi bây giờ của người, chỉ cần sinh ra sát ý là sẽ bị hắn phản sát ngay."
Diệp Sanh Sanh trầm mặc một lúc.
"Trong vòng mười năm, ta nhất định thành tiên!" Nàng nói.
Nhị Cẩu Tử: "!"
Nó cẩn thận lựa lời: "Ơ… Sanh gia, mặc dù thiên phú của người là cực kỳ xuất sắc, nhưng mười năm… có vẻ hơi…" Không thực tế lắm.
"Ngươi thì biết gì, ta đã bị cái tên Thần Tử kia sỉ nhục giết chết ba lần. Ba lần!" Giọng Diệp Sanh Sanh lạnh như băng.
Dù đang ở trong không gian ký khế ước, Nhị Cẩu Tử vẫn cảm thấy từng cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, sợ đến run rẩy.
Hu hu hu, Sanh gia đáng sợ quá đi!
Sau một hồi do dự, cuối cùng Nhị Cẩu Tử dè dặt nói: "Thực ra… vẫn còn một cách."
"Cách gì?"
"Dùng mỹ nhân kế! Tên Thần Tử đó chẳng phải rất thích mỹ nhân sao? Với nhan sắc tuyệt thế của Sanh gia, chắc chắn có thể mê hoặc hắn đến thần hồn điên đảo, để hắn yêu người, vì người mà khóc, vì người mà đau, vì người mà chết, khiến hắn quỳ xuống hát Chinh Phục..."
Nhị Cẩu Tử càng nói càng hào hứng, đến mức vô thức lặp lại lời trong mấy cuốn thoại bản nó lén lút đọc.
Nhưng nói một hồi, nó mới phát hiện ra… Diệp Sanh Sanh không hề ngắt lời.
Nó lập tức câm nín, sợ hãi chờ đợi nàng nổi trận lôi đình đánh cho một trận.
Thế nhưng, xung quanh lại vô cùng yên ắng.