r/nosleep u/gamalfrank Có một người đàn ông đã đưa tôi những đoạn video cũ của gia đình anh ấy. Xem xong rồi, tôi mới hiểu vì sao anh ấy lại...
r/nosleep
u/gamalfrank
Có một người đàn ông đã đưa tôi những đoạn video cũ của gia đình anh ấy. Xem xong rồi, tôi mới hiểu vì sao anh ấy lại muốn vứt bỏ chúng đến vậy.
_____________________
Link Reddit: https://www.reddit.com/r/nosleep/comments/1lt6y7g/a_man_gave_me_his_old_family_videos_after/
_____________________
Công việc của tôi… đúng nghĩa là làm rác.
Tôi không nói kiểu “trời ơi, ghét việc này muốn chết”, mà là nói theo đúng nghĩa đen. Tôi làm nghề thu gom rác.
Mỗi sáng, đúng 4 giờ, chuông báo thức kêu inh ỏi. Tôi lồm cồm dậy, xỏ đôi ủng mũi thép vào, rồi bắt đầu ca làm: tám tiếng lăn lộn với những thứ người ta không còn muốn giữ, vác hết lên cái xe tải gầm gừ phía sau.
Nghề này bẩn, nặng và hôi rình, nhưng ít ra nó giúp tôi đủ tiền thuê một căn hộ nhỏ xíu, và quan trọng hơn hết, đó là một công việc đàng hoàng.
Mà làm nghề này riết rồi cũng rút ra được một điều: muốn hiểu một người, cứ nhìn thứ họ ném đi là biết.
Phần lớn chỉ là rác sinh hoạt thường ngày — túi nilon, hộp đồ ăn, vỏ lon, giấy lộn. Nhưng đôi khi, cũng có những món khá bất ngờ:
Một cái bàn gãy vẫn sửa được. Một thùng sách cũ, còn thơm mùi giấy. Người ta bỏ đi những thứ… kỳ lạ lắm.
Tôi có một nguyên tắc nho nhỏ: nếu món gì được để riêng trong hộp, gọn gàng, thì tôi sẽ xem qua. Coi như “hàng để cho ai cần”.
Và thế là tôi gặp mấy cuộn băng.
Chuyện xảy ra cách đây vài tuần. Hôm đó tôi đang chạy tuyến bình thường, đi ngang một khu dân cư yên tĩnh, toàn nhà cũ kỹ. Có một anh chàng — chắc tầm gần ba mươi — từ trong sân bước ra, vẫy tôi lại.
Ảnh nhìn không ổn chút nào. Mắt đỏ ngầu, quầng thâm đen sì như mấy đêm chưa ngủ. Tay thì run rẩy, như đang sốt.
“Anh là người gom rác phải không?” – ảnh nói nhỏ, gần như thì thầm. – “Anh cầm giùm tôi cái này… đem đi giùm. Chỉ cần nó rời khỏi nhà tôi là được.”
Rồi không chờ tôi trả lời, ảnh dúi ngay vào tay tôi một cái thùng các-tông nặng trịch, dán vội bằng một lớp băng keo mỏng dính.
Tôi cười cười, bảo: “Anh cứ để ngoài lề đường là tụi tôi tới lấy mà.”
“Không,” ảnh lắc đầu liên tục, mắt láo liên như sợ ai nghe thấy.
“Tôi cần nó biến khỏi đây. Ngay lập tức.”
Nói xong là quay lưng bỏ vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Tôi đứng đó vài giây, nhún vai, rồi quẳng cái hộp lên cabin xe. Định bụng tối rảnh sẽ mở ra xem.
Về tới nhà, tôi mới lôi hộp ra. Nặng thiệt. Bên trong là khoảng năm chục cuộn băng video cũ — loại băng đen thui, to đùng hồi xưa hay coi bằng đầu VCR.
Không cuộn nào có nhãn mác. Tất cả đều trống trơn.
Tôi thú thật nhé — lúc đó trong đầu chỉ nghĩ: biết đâu coi được gì hay ho? Biết đâu là mấy thước phim gia đình kỳ lạ, hoặc chuyện gì bí ẩn? Dù sao thì cũng còn hấp dẫn hơn mấy chương trình nhạt nhẽo trên tivi.
Tôi lôi cái TV kiêm đầu VCR cũ ra — cái mua hồi nào ở tiệm đồ cũ, phủ đầy bụi — lau qua một lượt rồi nhét cuộn băng đầu tiên vào.
Màn hình bật lên với một tràng nhiễu trắng lách tách, rồi hiện ra hình ảnh mờ nhòe của một đoạn video gia đình. Cảnh quay khá rung, màu sắc thì chói gắt như bị bão màu. Là một buổi tiệc sinh nhật cho trẻ con — sân sau nhà, lũ nhỏ hét vang trời, một cái bánh kem in hình nhân vật hoạt hình. Góc dưới hiện dòng thời gian: năm 1998.
Khi xem, tự dưng tôi có cảm giác bồi hồi kiểu như nhớ một điều gì đó mình chưa từng trải qua. Quần áo, nhạc nền, chất lượng thước phim — tất cả giống như một cái hộp ký ức được mở ra sau nhiều năm bị chôn vùi.
Và rồi, tôi nhận ra một đứa bé trong đó. Gầy nhẳng, cười toe toét như ngốc nghếch — chính là anh chàng đã đưa cho tôi cái hộp băng.
Mấy cuộn tiếp theo cũng tương tự. Cảnh Giáng Sinh với giấy gói quà vứt ngổn ngang. Những chuyến du lịch gia đình lóng ngóng — camera lia ngang lia dọc qua mấy gương mặt đỏ vì nắng. Tôi nhìn thấy anh ta lớn dần lên qua từng cuộn băng, từ một đứa trẻ nhỏ đến một thiếu niên vụng về.
Cảm giác thật kỳ lạ. Như đang nhìn lén vào những khoảnh khắc mà lẽ ra mình không được thấy. Mà mọi thứ đều quá đỗi… bình thường. Đến mức hơi chán. Tôi suýt chút nữa định bỏ luôn cả hộp.
Cho đến khi tôi bỏ vào cuộn băng ghi lại buổi tiệc nướng ngoài sân.
Thời gian ghi là tháng 7 năm 2002. Cảnh vẫn quen thuộc: sân sau vào ngày nắng, người lớn cầm lon bia, lũ trẻ chạy qua chạy lại dưới vòi phun nước. Cậu thiếu niên trong băng — chính là người đàn ông kia — đang loay hoay nướng thịt, mặt méo xệch vì không biết trở bánh burger kiểu gì. Một khoảnh khắc rất đời thường. Tôi thì nửa xem, nửa cắm mặt vào điện thoại.
Và rồi đoạn băng bị nhiễu.
Màn hình nhoè đi, tiếng "BZZZZT" chói tai phát ra từ loa, như thể có ai cào móng lên bảng đen. Tất cả chỉ kéo dài đúng một giây. Khi hình ảnh trở lại, cảnh vật vẫn y chang: thịt vẫn cháy, bọn trẻ vẫn la hét. Nhưng có gì đó… khác.
Phía sau, giữa những cành cây sồi to xù xì, có một cái bóng.
Nó không có trước khi băng bị nhiễu. Tôi tua lại xem. Mọi thứ bình thường. BZZZZT. Hình ảnh vỡ. Và rồi — cái bóng xuất hiện.
Nó là một khối đen kỳ lạ, như có ai quẹt một vệt mực lên ống kính. Nhưng càng nhìn, tôi càng thấy hình thù của nó rõ ràng và khó chịu. Giống như một con mực hay bạch tuộc làm bằng bóng tối, lơ lửng trong tán lá cây, vô hồn mà đầy ám ảnh.
Tôi nghiêng người lại gần màn hình, tim bắt đầu đập nhanh. Chắc là không có gì đâu — có lẽ chỉ là lỗi băng, hình ảnh hư hỏng, mấy thứ bình thường thôi mà. Tôi lắc đầu, cố dẹp đi cảm giác rợn rợn đang bò dọc sống lưng, rồi để băng chạy tiếp.
Cái bóng không hề di chuyển. Nó chỉ đứng đó, âm thầm, không hề lên tiếng, như thể đang quan sát từ xa một kỷ niệm gia đình vui vẻ mà nó không thuộc về.
Tôi chuyển sang cuộn tiếp theo. Giáng Sinh năm 2004.
Cảnh trong phòng khách, mọi người đang mở quà. Cậu thiếu niên — người đàn ông đó — đang hí hửng khoe cái máy chơi game mới tinh. Ai cũng cười, ai cũng vui. Tôi bắt đầu nhìn chăm chú hơn, lần này thì chờ đợi.
BZZZZT.
Hình ảnh lại nhiễu. Lại tiếng “BZZZZT” chói tai. Và rồi hiện trở lại.
Tôi cảm thấy máu mình như đông cứng.
Nó lại xuất hiện. Thứ đó. Nhưng lần này, nó không còn đứng trên cành cây ngoài sân nữa. Nó ở trong nhà.
Chỉ vài khung hình ngắn ngủi, chưa đến một giây, tôi thấy nó đứng ngay hành lang tối phía sau phòng khách. Lần này nhìn rõ hơn nhiều. Có chiều sâu. Không còn là một vệt bóng phẳng lì. Đó là một thứ gì đó thật sự.
Cao, gầy gò, toàn thân đen kịt, với những chi dài ngoằng như không có xương, cứ uốn lượn như đang thở. Nó đứng yên trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào gia đình đang cười đùa trước mặt.
Tôi tua lại, coi chậm từng khung hình. Trước đoạn nhiễu — hành lang trống không. Sau đoạn nhiễu — nó xuất hiện.
Nó không phải là thứ đã có sẵn trong video. Cái glitch kia không “tiết lộ” gì cả — nó đang chèn thứ đó vào. Một kẻ quan sát không mời mà đến, được nhét vào giữa ký ức của một gia đình.
Và cũng từ lúc đó… tôi bắt đầu bị ám ảnh.
Ba ngày tiếp theo, tôi chẳng làm gì ngoài việc cắm mặt vào mấy cuộn băng. Gọi điện xin nghỉ. Không ăn. Ngủ cũng chẳng ngon.
Chỉ ngồi một mình trong căn phòng tối, ánh sáng duy nhất phát ra từ màn hình chiếc TV cũ, và xem.
Cuộn nào cũng giống nhau. Một sự kiện gia đình bình thường.
Một buổi cưới. Lễ tốt nghiệp. Chuyến đi chơi công viên.
Và trong từng cuộn, đều có đoạn nhiễu. Và trong từng đoạn nhiễu… nó lại xuất hiện.
Và điều đáng sợ nhất: nó càng lúc càng tiến lại gần.
Trong một cuộn quay ở sở thú, nó là một cái bóng mờ phía sau tấm kính khu bò sát. Trong một cuộn ghi lại buổi biểu diễn ở trường, nó đứng ngay mép cánh gà sân khấu, dáng cao gầy lặng thinh.
Mỗi lần xuất hiện, hình dạng của nó càng rõ hơn.
Từ một vệt tối như xúc tu, nó dần dần hiện lên thành một dáng người — có chi, có thân, có đầu. Nhưng mọi thứ đều… sai. Nó quá cao, quá gầy, tay chân dài ngoằng và các khớp thì cong theo kiểu không giống người. Giống như thể có ai đó trộn lẫn một con nhện với một hình người, rồi thả vào bóng tối.
Nó không bao giờ động đậy. Không bao giờ tương tác với ai. Chỉ… đứng đó, như một kẻ ký sinh âm thầm trong từng ký ức.
Tôi bắt đầu tự hỏi: mình đang hóa điên à? Hay đây là một trò làm phim kinh dị kiểu nghệ thuật, quay giả như thật? Có khi nào gã kia — người đưa tôi cái hộp — là đạo diễn nào đó, đang thử nghiệm phim kinh dị "found footage"?
Nhưng cảm giác thì không giống. Mọi thứ trong những đoạn băng đều quá thật. Quá đời thường. Chỉ có nó là không thuộc về nơi đó.
Tôi tới cuộn băng cuối cùng trong hộp.
Cuộn này cũ hơn hẳn những cái trước, chất lượng hình ảnh cũng kém hơn. Dòng thời gian ghi năm 1995.
Đoạn phim bắt đầu trong một căn phòng bệnh viện trắng toát, lạnh lẽo.
Một người phụ nữ nằm trên giường bệnh, nhìn mệt mỏi và kiệt sức. Bên cạnh là một người đàn ông — tôi nhận ra ngay, là phiên bản trẻ hơn của người cha trong những đoạn băng trước — đang bế một đứa bé còn bọc trong tã.
Đó là cảnh sinh.
Khoảnh khắc đầu tiên trong cuộc đời của người đàn ông đã đưa tôi chiếc hộp này. Tất cả đều được ghi lại bằng thứ hình ảnh mờ nhòe, lốm đốm nhiễu của băng từ cũ kỹ.
Tôi nín thở, ngồi cứng người nhìn chằm chằm vào màn hình, tay siết chặt đến mức trắng bệch cả khớp. Tôi chờ — chờ cái đoạn nhiễu quen thuộc xuất hiện. Chờ xem lần này con quái vật sẽ chui ra từ đâu. Góc phòng? Bóng phản chiếu trên cửa sổ?
Nhưng cuộn băng cứ thế chạy tiếp.
Đứa bé khóc oe oe. Người mẹ mỉm cười, mệt mỏi nhưng hạnh phúc. Người cha nhẹ nhàng dỗ con. Ống kính từ từ zoom vào gương mặt bé xíu, nhăn nheo của đứa trẻ sơ sinh.
Từ đầu tới cuối — không có nhiễu. Không có tiếng “BZZZT.” Không có thứ gì xuất hiện trong góc khuất.
Băng chạy hết, màn hình chuyển sang màu xanh trống không.
Một cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong tôi, mạnh tới mức khiến tôi run lên từng hồi. Tôi bật cười — kiểu cười nghẹn nghẽn, như người vừa thoát chết. Hết rồi. Cuộn cuối cùng hoàn toàn bình thường. Tất cả những gì trước đó chỉ là lỗi kỹ thuật — một kiểu trục trặc từ tính lặp lại. Bộ não thiếu ngủ của tôi đã tự bịa ra một con quái vật.
Tôi đúng là đồ ngốc. Một thằng ngốc hoang tưởng vì mất ngủ.
Tôi cúi người, tắt đầu phát băng. Màn hình TV tắt phụt, đen thui.
Và tôi thấy nó.
Không phải phản chiếu. Không phải ảo ảnh. Nó ở trong phòng. Với tôi.
Bóng tối phía sau TV, nơi góc phòng tối nhất, trông… sai sai. Như một khoảng đen tuyệt đối, nuốt trọn cả chút ánh sáng le lói từ đèn đường ngoài cửa sổ.
Và từ trong khoảng tối ấy, hai đốm sáng hiện lên. Hai con mắt đỏ rực, phát sáng, không cần phản chiếu.
Chúng không nhìn vào TV. Chúng đang nhìn thẳng vào tôi.
Tôi thấy hình dạng của nó, lần đầu tiên rõ ràng ngoài cuộn băng. Không còn nhiễu, không còn méo mó. Nó đang bám vào tường và trần nhà, bốn chi dài ngoằng xoãi ra như một con nhện khổng lồ. Cơ thể nó là một khối bóng tối liên tục xoay chuyển, nhưng đôi mắt… đôi mắt thì thật. Cứng. Sáng rực. Và sâu hun hút như chứa cả một trí tuệ cổ xưa, đáng sợ đến nghẹt thở.
Tôi nghĩ mình không hét được. Âm thanh như bị nghẹn lại trong cổ, thành một khối đặc sệt của nỗi kinh hoàng. Tôi bật ngửa, ngã khỏi ghế, lùi lại theo kiểu “bò cua” cho tới khi lưng dập vào tường bên kia. Tôi với tay tìm cái đèn bàn, tay run đến mức không điều khiển được các ngón. Cuối cùng cũng lần được công tắc — tôi bật đèn.
Cả căn phòng bừng sáng. Góc tường trống rỗng. TV chỉ là TV. Bóng tối chỉ là bóng tối.
Nó biến mất.
Nhưng tôi biết. Tôi biết nó đã ở đó.
Phần còn lại của đêm đó, tôi ngồi co ro trong bếp — nơi sáng nhất — tay cầm con dao thái thịt, thở dốc mỗi lần nghe tiếng cọt kẹt của căn nhà cũ.
Giấc ngủ lúc đó đối với tôi chỉ là một miền đất không thể quay lại nữa.
Sáng hôm sau, trong một cơn tuyệt vọng tìm lời giải, tôi quyết định quay lại nhà của người đàn ông ấy. Tôi cần biết. Tôi phải hỏi anh ta… rốt cuộc là thứ gì mà anh ta đã đưa cho tôi.
Tôi gom hết mấy cuộn băng, bỏ lại vào thùng, rồi lái xe về khu nhà cũ đó.
Khi xe vừa vào tới con đường quen thuộc, tôi thấy xe cảnh sát. Dải băng vàng giăng quanh nhà anh ta.
Tim tôi rơi cái “bịch” xuống bụng.
Tôi đậu xe xa một chút rồi đi bộ lại, cố tỏ ra như một người hàng xóm tò mò. Có vài người đang đứng tụ lại trước cổng, xì xào với nhau bằng những giọng thì thầm rợn gáy.
“…sáng nay mới phát hiện đó,” một bà cụ nói. “Tội nghiệp. Còn trẻ quá.”
“Chuyện gì xảy ra vậy?” một người khác hỏi.
Bà cụ hạ giọng, nhưng tôi đứng gần đủ để nghe rõ.
“Họ không nói cụ thể. Nhưng con trai chị họ tôi là cảnh sát trong đội đó. Nó bảo… đây là vụ kỳ lạ nhất nó từng thấy.”
“Anh ta vẫn ngồi trên ghế,” bà cụ ngập ngừng. “Không có dấu hiệu giằng co hay gì hết. Nhưng mà… phần trên hộp sọ thì mất tiêu. Và não… thì biến mất.”
Tôi không nghe được gì nữa.
Chỉ riêng câu đó thôi — "não anh ta không còn" — đã như một cú đấm thẳng vào ngực. Đầu óc tôi quay cuồng, cả thế giới như nghiêng hẳn đi. Tôi quay lưng, loạng choạng bước về xe, cảm giác như cái hộp băng trên tay giờ nặng đến cả tấn.
Về tới nhà, đầu óc tôi chỉ còn lại một khoảng trắng — như tiếng nhiễu của tivi mất sóng. Tôi phải vứt chúng đi.
Đốt. Quăng xuống sông. Bất kỳ cách nào cũng được, miễn là biến hết khỏi đời tôi.
Tôi ôm hộp băng vào nhà, định bụng sẽ quẳng hết vào bao rác cho rồi. Nhưng khi vừa cúi xuống, tay tôi vô tình chạm vào một mẩu giấy nhỏ nằm dưới cùng, bị kẹt bên dưới cuộn băng cuối cùng.
Trước giờ tôi chưa từng thấy nó.
Là một mảnh giấy gấp tư. Nét chữ nguệch ngoạc, run rẩy như được viết bởi một người đang trên bờ vực sụp đổ hoàn toàn.
Tôi mở ra. Chỉ vỏn vẹn vài chữ.
Tôi xin lỗi.
Nó hứa sẽ để tôi yên.
Và ngay lúc đó — tôi hiểu tất cả.
Anh ta đã chuyển nó cho tôi.
Và giờ… tôi không biết phải làm gì.
Tôi sẽ sống với nó sao? Với cái thứ sinh vật im lìm đó, chỉ đứng nhìn, chờ đến khi đói?
Hay tôi sẽ tìm một người khác. Một người xa lạ. Và cũng như anh ta đã làm… trao cho họ cái hộp băng cũ kỹ này.
Tôi tự cứu mình — bằng cách kết án một người khác.
Nhưng rồi… điều đó đâu có cứu được anh ta.
Con quái vật đã nói dối.
Nó chuyển sang tôi, rồi quay lại để thu nốt “giá” cuối cùng từ anh ta.
Não. Có thể đó là thứ nó cần. Thứ nó ăn.
Tâm trí.
Tôi không biết nữa.
Tôi chỉ biết rằng… tôi mệt mỏi đến mức kiệt quệ.
Nhưng tôi lại quá sợ hãi để ngủ.
COMMENTS