8.
Tam vương gia mỉm cười nói:
"Thủ phụ đại nhân lần này đúng là khách không mời mà đến, hôm nay có thể gặp ngài, quả thực là tam sinh hữu hạnh."
"Thủ phụ chẳng phải đang điều tra chuyện thuế lương thực cho Hoàng thượng sao?"
"Sao lại có thể nhàn nhã thế này?"
Những người có mặt nghe vậy, sắc mặt khẽ biến.
Những lời này… có thể trực tiếp nói ra như vậy sao?
Việc Tiêu Mặc Hàn không điều tra thuế lương thực, bọn họ cầu còn không được.
Nhưng Tam vương gia lại cố ý nhắc đến lúc này, rốt cuộc là có ý gì đây?
Ai ai cũng không mong Tiêu Mặc Hàn tra ra điều gì bất lợi cho mình.
Còn Tam vương gia, sự khó chịu vì Tiêu Mặc Hàn xuất hiện ở đây lại càng lộ rõ.
Hắn đi thẳng đến trước mặt Tiêu Mặc Hàn:
"Tiêu Mặc Hàn, tuy ngươi là Thủ phụ, nhưng ta là Vương gia. Ngươi gặp ta, vì sao không hành lễ?"
Tiêu Mặc Hàn khẽ cười lạnh, thản nhiên nói:
"Tam vương gia sợ là lú lẫn rồi. Hoàng thượng đã miễn lễ cho ta. Dù có gặp Hoàng thượng, ta cũng không cần quỳ bái."
"Chẳng lẽ Tam vương gia có ý kiến với quyết định của Hoàng thượng?"
"Không… đương nhiên là không có."
Tam vương gia miễn cưỡng nói ra lời trái với lòng mình.
Ban đầu hắn muốn khiến Tiêu Mặc Hàn mất mặt, nhưng không ngờ người bị mất mặt lại chính là hắn.
Tiêu Mặc Hàn nhàn nhạt nói:
"Tam vương gia, vẫn nên thu mình lại mà sống thì hơn. Còn chuyện thuế lương thực, ngài lo mà quan tâm một chút đi."
"Nếu ta tra ra điều gì đó, chỉ e lúc đó Tam vương gia sẽ không còn nhàn nhã như bây giờ nữa đâu."
Sắc mặt Tam vương gia đen kịt, những lời định nói ra chỉ còn lại mấy chữ:
"Ngươi… ngươi…"
Xem ra là bị chọc tức không nhẹ.
Tam vương gia cứng cổ nói:
"Hừ, chờ ngươi tra ra được gì rồi hãy nói."
Tiêu Mặc Hàn vẫn bình thản:
"Vậy thì ta nhất định phải điều tra thật kỹ, để Tam vương gia được toại nguyện."
"Dù sao Hoàng thượng rất tin tưởng lời ta nói."
Vừa dứt lời, sắc mặt những người xung quanh lập tức biến đổi.
Tam vương gia tuy được Hoàng thượng coi trọng, nhưng so với Tiêu Mặc Hàn, vẫn còn kém xa.
Một quan viên đứng ra nói:
"Thủ phụ đại nhân đúng là vị quan tốt."
"Chuyện điều tra thuế lương thực, thật sự khiến ngài hao tâm tổn trí rồi."
"Chuyện lớn thế này, cũng chỉ có ngài mới đủ tư cách đảm đương."
Sắc mặt Tam vương gia càng lúc càng khó coi.
Nhìn đám người nịnh nọt Tiêu Mặc Hàn, hắn tức đến phát run.
Ở bên cạnh, Thẩm Tích Nhiễm che miệng cười.
Cảm thấy hơi chán, nhân lúc không ai chú ý, nàng lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài dạo một chút.
Lúc này, Tiết Trí Dĩ xuất hiện.
Hắn nhìn Thẩm Tích Nhiễm, giọng nói đầy chất vấn và khó chịu:
"Sao muội lại ở đây?"
"Muội không thể ở đây sao? Vậy theo đại ca, muội nên ở đâu?"
"Tam vương gia đâu?"
"Chuyện này đại ca nên hỏi người khác, sao lại hỏi muội?"
Thẩm Tích Nhiễm thầm chê bai trong lòng, sao thế này, bây giờ đến giả vờ trước mặt nàng cũng lười rồi sao?
Thấy không đạt được mục đích, Tiết Trí Dĩ định kéo Thẩm Tích Nhiễm quay vào trong. Nhưng nàng không muốn quay lại.
Cuối cùng, không lay chuyển được nàng, hắn đành phải quay về phủ trước.
Vừa về đến phủ, Tiết Trí Dĩ liền lập tức chất vấn:
"Muội đã đi đâu? Vì sao không ở cùng Tam vương gia?"
Thẩm Tích Nhiễm mập mờ lấp liếm cho qua chuyện.
Tiết Trí Dĩ bất lực thở dài, giọng nói mang theo sự đè nén:
"Tích Nhiễm, lần sau đại ca đưa muội ra ngoài, tuyệt đối sẽ không để Nhu Nhiên đi theo nữa."
"Muội thấy sao?"
Thẩm Tích Nhiễm gật đầu.
Hừ, đồng ý thì đồng ý, còn đi hay không, lại là chuyện khác.
Nhu Nhiên chắc chắn phải đi. Nếu không đi, vở kịch này còn gì thú vị để xem?
Nếu hôm nay không có Nhu Nhiên, nàng sẽ ra sao? Chỉ sợ đã khó mà đoán trước được sống chết.
"Không, đại ca, lần sau đi, nhất định phải mang theo Nhu Nhiên."
"Lần này không cho nàng ấy đi, nàng ấy giận lắm. Muội sợ nàng ấy không thèm để ý đến muội nữa."
Tiết Trí Dĩ cảm thấy đau đầu, nhưng vẫn nhẫn nại nói:
"Hôm nay không phải nàng ấy cũng đã đi rồi sao?"
"Nhu Nhiên nói rằng hôm nay nàng ấy tự đi, nhưng nếu còn xảy ra chuyện thế này nữa, nàng ấy sẽ không để ý đến muội nữa."
"Đến lúc đó hãy tính tiếp." Tiết Trí Dĩ nhức óc, chuyện này vẫn nên nói rõ ràng với Nhu Nhiên, tránh hiểu lầm không đáng có.
Điều hắn lo nhất là kế hoạch của mình bị hủy hoại.
"Không, nhất định phải dẫn Nhu Nhiên theo. Nếu không, muội cũng không đi."
Thẩm Tích Nhiễm kiên quyết, không để lại đường lui.
Tiết Trí Dĩ sững sờ, không ngờ nàng lại cứng rắn như vậy, không vui nói:
"Chẳng lẽ muội không muốn được ở riêng với đại ca?"
Thẩm Tích Nhiễm ngước mắt nhìn hắn, nhẫn nhịn cảm giác ghê tởm trong lòng, uất ức nói:
"Muội muốn mà. Nhưng muội không muốn Nhu Nhiên buồn."
"Nhu Nhiên nói rồi, nếu muội đi riêng với đại ca, nàng ấy sẽ không để ý đến muội nữa."
"Đại ca cũng biết mà, muội chỉ có Nhu Nhiên là bạn chơi duy nhất. Muội không muốn mất nàng ấy."
Tiết Trí Dĩ nghe vậy, lửa giận càng dâng lên.
Hắn vẫn luôn cảm thấy Thẩm Tích Nhiễm thay đổi, tìm mãi lý do. Bây giờ xem ra, không cần tìm nữa. Tất cả đều do Nhu Nhiên giở trò.
Ban đầu còn nghi ngờ do Thẩm phu nhân xúi giục, hóa ra là hắn hiểu lầm bà ta.
"Tích Nhiễm, trong phủ này, đại ca là người tốt với muội nhất."
"Muội ngoan ngoãn nghe lời, đừng bận tâm đến Nhu Nhiên nói gì. Đã có đại ca đây."
Tiết Trí Dĩ nghiêm túc nói, ánh mắt khóa chặt nàng, như thể nếu nàng không đồng ý, hắn sẽ không buông tha.
Thẩm Tích Nhiễm lo nếu nói thêm, Tiết Trí Dĩ sẽ mất kiểm soát mà ra tay với nàng. Vì thế, nàng đành giả vờ thuận theo:
"Vâng, muội biết rồi."
Nói xong, nàng liền giữ khoảng cách với hắn.
Tiết Trí Dĩ vui mừng vì nàng nghe lời, kế hoạch của hắn có thể tiếp tục. Do đó, hắn không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt nàng.
Hắn còn định nói thêm, nhưng bà Lâm bên cạnh Thẩm phu nhân đến, hắn lập tức nuốt lời vào bụng.
Thẩm phu nhân lạnh lùng nhìn hắn, giọng nói mang theo sự uy nghiêm:
"Lần sau nếu còn dám đưa Tích Nhiễm ra ngoài mà không xin phép ta, thì đi quỳ từ đường đi."
"Mẫu thân, con…"
"Đi xuống đi."
Thẩm phu nhân không cho hắn cơ hội nói thêm, trực tiếp kéo Thẩm Tích Nhiễm đi, vừa đi vừa nói những lời quan tâm.
Tiết Trí Dĩ giận nhưng không dám nói gì.
Hắn không về phòng mà đi thẳng đến viện của Nhu Nhiên.
Vừa đẩy cửa vào, liền nghe thấy giọng nói ấm ức của Nhu Nhiên:
"Đại ca, sao huynh thà đưa Thẩm Tích Nhiễm ra ngoài, cũng không đưa muội?"
"Huynh không phải ghét nàng ta nhất sao? Vậy tại sao còn đối xử tốt với nàng ta như vậy?"
"Nhu Nhiên, lẽ nào muội còn không hiểu con người và tấm lòng của đại ca sao?"
9.
"Trước khi chuyện hôm nay xảy ra, ta chưa từng nghi ngờ lòng dạ của huynh. Nhưng bây giờ, ta không còn hiểu nổi huynh nữa, đại ca."
Nghe vậy, đôi mày của Tiết Trí Dĩ hơi nhíu lại, giọng trầm xuống:
"Nhu Nhiên, muội đang nghi ngờ ta, không còn tin ta nữa sao?"
Thẩm Nhu Nhiên không đáp, chỉ đứng đó, cách một khoảng không xa, ánh mắt mang theo vẻ oán hận.
Tiết Trí Dĩ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống, không tiếp tục lên tiếng.
Hắn nghĩ, có lẽ là do bản thân chưa xử lý ổn thỏa mọi chuyện, mới dẫn đến những rắc rối không đáng có như vậy.
Hắn phải tìm một cơ hội thích hợp để giải thích với Thẩm Nhu Nhiên—ít nhất là khi nàng thực sự tin tưởng lời hắn nói.
Nếu vội vàng giải thích mà chọc giận nàng, hậu quả chỉ càng thêm tệ hại.
Dù trong lòng nóng ruột, nhưng Tiết Trí Dĩ vẫn nhẫn nại, không vội lên tiếng thanh minh.
Mấy ngày nay, hắn mãi chìm đắm trong chuyện này, cũng vì thế mà mắc không ít sai lầm.
Bên kia, hai người họ mỗi người một tâm tư, tâm trạng đều không hề tốt.
Nhưng tình hình của Thẩm Tích Nhiễm thì lại hoàn toàn khác biệt.
Nàng đang rất vui vẻ, thậm chí khi uống chén thuốc đen đặc, đắng ngắt kia, vẫn khe khẽ ngân nga, ai nhìn cũng biết tâm trạng nàng rất tốt.
Tất nhiên, Tiết Trí Dĩ muốn gặp nàng, nhưng đều bị Thúy Cúc lấy lý do nàng không khỏe mà đuổi đi.
Vậy nên, Tiết Trí Dĩ đến cả mặt của Thẩm Tích Nhiễm cũng chưa được nhìn thấy.
Phủ đệ của Thủ phủ.
Trong thư phòng, có một người đang quỳ trên nền đất.
"Đại nhân."
"Nói." Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Mặc Hàn vang lên.
Khi thuộc hạ ngẩng đầu lên, vô tình thoáng thấy nụ cười trên khuôn mặt của Tiêu Mặc Hàn.
Mặc dù chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi biến mất, nhưng hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Thuộc hạ liền sững sờ tại chỗ.
Mình sắp chết rồi sao? Nếu không, làm sao có thể nhìn thấy chủ tử cười chứ?
"Chuyện ta sai ngươi điều tra, thế nào rồi?" Giọng nói băng lãnh của Tiêu Mặc Hàn lại vang lên.
"Đại nhân, vị tiểu thư nhà họ Thẩm quả đúng như lời đồn, trước đây yêu say đắm Tiết Trí Dĩ. Nhưng kể từ sau lần rơi xuống nước hôm đó, nàng đã thay đổi."
"Đối với Tiết Trí Dĩ thì thờ ơ, lạnh nhạt."
"Thuộc hạ còn điều tra được, hiện tại tiểu thư Thẩm gia đang ngấm ngầm gây khó dễ cho Tiết Trí Dĩ. Xem ra, những ngày tới hắn e là sẽ không dễ chịu gì."
Tiêu Mặc Hàn không lên tiếng, nhưng sắc mặt lại vô cùng thoải mái, thậm chí còn lộ ra ý cười.
Thuộc hạ lập tức hoang mang—tâm tư của chủ tử ngày càng khó đoán!
Thẩm Tích Nhiễm bị Thúy Cúc kéo ra ngoài một cách thô bạo.
Lý do rất đơn giản—người cha vô dụng của nàng đã trở về.
"Tiểu thư, lão gia đã trở lại."
"Không phải tiểu thư luôn mong lão gia trở về sao? Người còn dặn dò, bất kể tiểu thư đang làm gì, cũng phải đưa tiểu thư đến gặp ngay."
"Tiểu thư còn nói, nhất định phải gặp lão gia đầu tiên."
Trong khi nói, bàn tay của Thúy Cúc vẫn không ngừng trang điểm cho Thẩm Tích Nhiễm.
Cha tiện nghi kia trở về thì có liên quan gì đến nàng chứ?
Nàng còn chán ghét không kịp, làm sao lại có thể háo hức chạy đến được?
Không thể nào.
Lời từ chối sắp thốt ra, nhưng không hiểu sao, một đoạn ký ức xa lạ bỗng tràn về.
Không trách được Thúy Cúc lại nhiệt tình như vậy, hóa ra nguyên chủ vẫn còn chút hy vọng với gã cha tiện nghi kia.
Lúc này, nếu nàng đột ngột từ chối, chắc chắn sẽ khiến Thúy Cúc nghi ngờ.
Không thể thay đổi quá lớn.
Nhìn bản thân trong gương đồng, nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Tiểu thư không muốn đi sao?"
Thúy Cúc chần chừ một chút, sau đó nhỏ giọng nói: "Hay là thôi vậy, dù sao cũng có người—"
Thẩm Tích Nhiễm khẽ cười: "Sao có thể không đi được?"
"Nhất định phải đi chứ."
"Không đi thì chẳng phải bỏ lỡ một vở kịch hay sao?"
Thúy Cúc ngây ra tại chỗ, đến khi kịp phản ứng thì Thẩm Tích Nhiễm đã đi trước một đoạn, nàng vội vàng chạy theo.
"Kịch hay? Tiểu thư, người biết chuyện gì sao..." Thúy Cúc thở hổn hển, dè dặt hỏi.
"Hừ, hôm qua Thẩm Nhu Nhiên mất mặt như vậy, cha tiện nghi của ta chẳng phải là chỗ dựa của nàng sao? Ngươi nghĩ nàng có thể ngồi yên được à?"
Thẩm Tích Nhiễm nhún vai: "Đi nhanh lên, kịch hay không chờ người đâu."
Dứt lời, nàng sải bước đi thẳng.
Thúy Cúc lẩm bẩm bên cạnh: "Tiểu thư thực sự đã thay đổi, ngay cả cách đối xử với đại công tử và lão gia cũng khác xưa."
"Trước đây, mỗi khi nghe lão gia sắp trở về, tiểu thư vui mừng đến mức không che giấu được."
Thẩm Tích Nhiễm: "Thúy Cúc, ngươi đang thì thầm gì đó? Chuyện khiến ngươi kinh ngạc còn ở phía sau kia."
"Ngươi nhớ giữ vững tinh thần nhé."
Thúy Cúc: "..."
Khi Thẩm Tích Nhiễm đến nơi, Thẩm Nhu Nhiên và Tiết Trí Dĩ đã có mặt từ lâu.
Vừa bước vào, nàng liền thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt mẫu thân.
"Tích Nhiễm, cuối cùng con cũng đến rồi."
Ánh mắt của nàng rơi xuống người cha tiện nghi Thẩm Khánh Phúc.
Nhìn vẻ ngoài nho nhã thế kia, nhưng thực chất chỉ là một kẻ cặn bã đội lốt quân tử.
Thẩm Khánh Phúc đưa ánh mắt không hài lòng đánh giá nàng.
Thẩm Tích Nhiễm bước lên trước: "Cha, người nói khi trở về sẽ mang quà cho con, quà đâu?"
"Thẩm Tích Nhiễm, mẹ con dạy con như vậy sao? Mới gặp mặt mà đã đòi quà à?"
"Một cô nương như con mà cư xử thế này, sau này còn ai dám cưới?" Thẩm Khánh Phúc cau mày trách mắng.
Nghe vậy, Thẩm Nhu Nhiên đứng bên cạnh lập tức nở nụ cười đắc ý.
Thẩm Tích Nhiễm không hề tức giận, nàng chỉ liếc Thẩm Nhu Nhiên một cái, ánh mắt mang theo sự cảnh cáo rõ ràng.
"Cha, con vừa xuất hiện, người không hỏi con hôm nay thế nào, lại lập tức mắng con. Cha ghét con đến vậy sao?"
"Chẳng lẽ những lời cha từng nói với con trước kia đều là giả? Chỉ để lừa gạt con thôi sao?"
Sắc mặt Thẩm Khánh Phúc trầm xuống, chân mày nhíu chặt, giọng điệu đầy khó chịu:
"Chuyện gì vậy? Có phải trong phủ có kẻ nói bậy với con không?"
Hắn nghĩ đến việc con gái vẫn còn giá trị lợi dụng, nên lập tức nở nụ cười hòa hoãn, mang theo chút nịnh nọt:
"Cha chỉ đang suy nghĩ xem là ai dám bất kính với con thôi."
"Con là bảo bối của Thẩm gia, ai dám không tôn trọng con, tức là không tôn trọng Thẩm gia."
"Tích Nhiễm, con còn chưa biết sao? Trên đời này, cha là người thương con nhất đấy."
Thẩm Tích Nhiễm trong lòng thầm kêu "Oẹ" một tiếng, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
"Cha, người từng nói, khi trở về sẽ để Thẩm Nhu Nhiên rời khỏi đây. Cha sẽ giữ lời chứ?"
"Cái gì?"
"Vâng, đúng vậy. Cha nghe không rõ sao? Vậy con nói lại lần nữa cũng được."
"Cha, lần trước cha nói câu này, rất nhiều người đều nghe thấy. Nếu cha thật sự quên rồi, thì có lẽ phải mời bọn họ đến."
"Con tin rằng bọn họ rất sẵn lòng làm chứng."
"Cha không tin lời con, nhưng chắc hẳn sẽ tin lời đại ca chứ?"
"Hôm qua, đại ca còn nhắc lại chuyện này với con nữa đấy."
Ánh mắt không vui của Thẩm Khánh Phúc lập tức chuyển sang Tiết Trí Dĩ.
Sắc mặt Tiết Trí Dĩ trở nên khó xử—hắn cũng không nhớ rõ mình đã từng nói như vậy hay chưa.
Nhưng nếu Thẩm Tích Nhiễm đã nói có, thì rất có thể thực sự đã có chuyện đó.
Thẩm Khánh Phúc nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Tiết Trí Dĩ, liền ho khan mấy tiếng, một lúc sau mới nói:
"Chuyện này không thể vội vàng được, vẫn cần bàn bạc thêm."
10.
Nếu là nguyên chủ, chắc chắn đã gật đầu đồng ý ngay rồi.
Cô nghĩ, nếu vậy thì cha sẽ vui, sẽ sẵn lòng ở bên cô.
Nhưng bây giờ cô đã không còn là cô của trước đây nữa. Làm sao có thể dễ dàng bị mấy lời này dỗ dành được chứ?
"Cha, chuyện này cũng không có gì khó cả." Thẩm Tích Nhiễm kiên định nói: "Nếu cha cảm thấy khó xử, vậy thì cứ để con xử lý đi."
"Dù Thẩm Nhu Nhiên có trách móc, thì cứ trách con là được."
Hừ, con đường lui cũng đã chặn hết rồi. Để xem ông còn có thể làm gì nữa!
Nụ cười trên mặt Thẩm Khánh Phúc lập tức cứng đờ, sắc mặt tối sầm lại: "Nhiễm Nhiễm, con thực sự nhẫn tâm để Nhu Nhiên ra ngoài sao?"
"Đuổi con bé đi, thì nó còn có thể đi đâu?"
Nói xong, ông ta lại nở nụ cười, dịu giọng nói: "Nhiễm Nhiễm, con lương thiện như vậy, chắc chắn không muốn Nhu Nhiên gặp chuyện gì đâu."
"Con và Nhu Nhiên chẳng phải rất thân thiết sao?"
"Hồi đó, khi mẹ con định đuổi Nhu Nhiên đi, chính con là người đã đội mưa giữ con bé lại. Vì muốn nó ở lại, con suýt nữa mất cả mạng, con quên rồi sao?"
"Nhiễm Nhiễm, có phải dạo gần đây con gặp chuyện gì không vui nên mới nói ra những lời này không?"
"Nhiễm Nhiễm, nhớ kỹ nhé, bất kể ai nói gì với con, con cũng đừng tin. Chỉ cần sống theo sở thích của chính mình là được."
"Được rồi, chuyện này đừng nhắc nữa. Nói nhiều chỉ làm tổn thương tình cảm thôi."
Thẩm Tích Nhiễm cười lạnh.
Vì muốn giữ lại Thẩm Nhu Nhiên, đúng là đã tốn không ít công sức!
Thấy cô im lặng hồi lâu, Thẩm Khánh Phúc lấy ra một vật, cười nói: "Đây là cửa hàng kinh doanh vàng bạc ở kinh thành, hai cửa hàng này đều nằm ở khu phố sầm uất, cho con đấy."
Thẩm Tích Nhiễm cười, lập tức vươn tay giật lấy món đồ.
Thẩm Khánh Phúc lập tức sững sờ, giọng nói đầy bất mãn: "Nhiễm Nhiễm, sao con có thể nhận ngay như vậy? Lẽ nào con không nên...?"
Hừ, vậy sao? Ông nghĩ tôi vẫn còn ngốc nghếch như nguyên chủ, sẽ chần chừ từ chối để ông có thể giữ thể diện à?
Đối mặt với lời trách móc của Thẩm Khánh Phúc, đôi mắt Thẩm Tích Nhiễm ngấn nước, ấm ức nói: "Cha, sao thế? Lẽ nào con gái không nên nhận sao?"
"Nếu vậy thì con không lấy nữa."
Nhưng cô không hề trả lại mà chỉ thút thít nói: "Nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải cha sẽ bị coi là người nuốt lời sao? Đến lúc đó, cha còn biết giấu mặt vào đâu đây?"
Thẩm phu nhân thấy vậy, lập tức đứng ra nói: "Đúng vậy, Nhiễm Nhiễm nói đúng. Con gái của mẹ đã trưởng thành rồi, biết suy nghĩ cho người khác."
"Đây là thứ cha con cho con, con cứ giữ lấy đi."
"Nếu con không nhận, cha con mới thực sự mất mặt đấy!"
Thẩm Khánh Phúc còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị ánh mắt đầy đe dọa của phu nhân nhà mình ép phải nuốt trở vào.
Giọng điệu ông ta mang theo sự khó chịu rõ rệt: "Cầm lấy đi, cha đã nói cho con thì sẽ cho con."
Thẩm Tích Nhiễm bất đắc dĩ thở dài.
Hả, vậy là xong rồi sao?
Cô còn tưởng phải giằng co thêm một lúc nữa chứ.
Quả nhiên, vẫn là mẹ cô bá đạo hơn, chỉ cần đứng ra nói một câu, tên cha cặn bã này lập tức không dám ho he gì nữa.
Haiz, sao ông ta không cố chấp thêm chút nữa nhỉ? Cô còn muốn xem kịch hay cơ mà.
Sắc mặt Thẩm Khánh Phúc thoáng cái trở nên gượng gạo, ông ta nhìn Thẩm Nhu Nhiên, giọng nói đầy ôn hòa: "Nhu Nhiên, đây là thứ cha cố ý mang về cho con."
"Cha biết con thích ngọc nhất, đây là món đồ cực kỳ quý hiếm."
"Nhu Nhiên, thực sự là..."
Lăng Tư Yến mặt mày khó coi, nụ cười cũng không còn giữ nổi nữa.
Ban đầu bà ta còn muốn giữ thể diện bề ngoài, nhưng không ngờ Thẩm Khánh Phúc lại càng lúc càng quá đáng.
Ông ta nâng niu Thẩm Nhu Nhiên như trân bảo, sợ cô ta chịu ấm ức, thậm chí còn cố tình tìm bằng được miếng ngọc mà cô ta thích nhất, lại còn làm ngay trước mặt Nhiễm Nhiễm.
Ông ta nhất quyết muốn khiến Nhiễm Nhiễm đau lòng sao?
Chẳng lẽ ông ta không biết rằng điều mà Nhiễm Nhiễm khao khát nhất chính là được ông ta để mắt đến sao?
Có phải Thẩm Khánh Phúc đã quên mất rằng, ông ta có thể còn đứng ở đây là nhờ công lao của con gái mình không?
Nếu không có con gái, ông ta căn bản không có tư cách xuất hiện trước mặt bà ta!
Nhưng Thẩm Khánh Phúc lại không hề thấy bản thân có gì sai, mà còn nhìn Lăng Tư Yến nói: "Phu nhân, dù Nhu Nhiên không phải con ruột của nàng, nhưng bao năm nay, con bé luôn tôn trọng và nghe lời nàng. Chẳng lẽ nàng lại nhẫn tâm để con bé bị ức hiếp sao?"
"Hy vọng nàng có thể công bằng một chút."
"Tránh để người ngoài nghĩ nàng thiên vị quá mức."
Lăng Tư Yến liếc nhìn Thẩm Khánh Phúc, định phát hỏa thì lại bị Thẩm Tích Nhiễm nhẹ nhàng kéo tay áo, khẽ nói bên tai: "Mẹ à, bây giờ chưa phải lúc nổi giận, hãy nhẫn nhịn trước đã."
"Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu." (Nhịn chuyện nhỏ để thành đại sự)
Lăng Tư Yến quay đầu nhìn Thẩm Tích Nhiễm, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Từ khi nào mà cô con gái luôn khiến bà lo lắng lại có thể trầm ổn như vậy?
Bà kích động muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Tích Nhiễm lại lắc đầu với bà.
Dù không biết con gái đang tính toán điều gì, nhưng bà vẫn chọn tin tưởng và đứng về phía con.
Thẩm Khánh Phúc nhìn Lăng Tư Yến nói: "Phu nhân, bây giờ Nhiễm Nhiễm còn hiểu chuyện hơn cả nàng, biết nghĩ cho ta là một người cha."
"Sao nàng lại trở nên vô lý như hôm nay vậy?"
Lăng Tư Yến nhìn ông ta, trong mắt tràn đầy hận ý.
Ông ta còn có mặt mũi nói ra những lời này sao? Ai cho ông ta cái mặt đó chứ?
Nhưng vì con gái, bà chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nếu Nhiễm Nhiễm làm vậy, chắc chắn là có lý do.
"Chắc là gần đây công việc trong phủ nhiều quá, khiến ta hơi mệt mỏi thôi."
Thẩm Khánh Phúc hờ hững đáp: "Ừ, lần sau đừng để xảy ra chuyện như thế này nữa."
"Nàng mất mặt thì không sao, nhưng nếu làm ta mất mặt, nàng biết hậu quả rồi đấy."
Nói xong, ông ta liền xoay người rời đi.
Điều này khiến tâm trạng Lăng Tư Yến tốt hơn hẳn, không cần phải đối mặt với Thẩm Khánh Phúc, cũng không cần phải diễn kịch, thật là sảng khoái!
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Lăng Tư Yến, Thẩm Tích Nhiễm chỉ lặng lẽ nhìn bà.
Cô đang suy nghĩ xem nên nói thế nào, có nên nói thật không?
Nếu nói thật, liệu mẹ có chịu nổi không?
Ngay lúc Thẩm Tích Nhiễm còn chần chừ, Lăng Tư Yến lại lên tiếng trước: "Nhiễm Nhiễm, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với mẹ. Cha con là người thế nào, mẹ đã nhìn thấu từ lâu rồi. Những chuyện ông ta đã làm bao năm qua, mẹ đều biết cả."
"Nhưng Nhiễm Nhiễm à, vì con không muốn cha mẹ ly hôn, nên mẹ vẫn giữ ông ta lại."
"Nhưng nếu bây giờ con chán ghét ông ta rồi, cứ nói thẳng ra đi. Mẹ có thể tìm cách giải quyết."
"Nhiễm Nhiễm, con phải nhớ rằng, trên đời này không có gì quan trọng hơn con cả."
"Chuyện của con mới là quan trọng nhất."
"Mẹ nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, là vì con."
"Nếu không, mẹ đã không thể ở lại Thẩm phủ dù chỉ một ngày."
Những lời này, Lăng Tư Yến đã muốn nói từ rất lâu.
Nhưng bà không dám, cũng không thể nói ra.
Vì với bà, không có gì quan trọng hơn con gái của mình cả.
11.
Nước mắt của Thẩm Tích Nhiễm không kìm được mà trào ra khi nghe những lời này.
Đã bao lâu rồi cô chưa từng khóc?
Thẩm Khánh Phúc rất giỏi trong việc kiểm soát người khác.
Trước đây, hắn đã nắm giữ nguyên chủ chặt chẽ đến mức không có đường lui.
Mà nguyên chủ cũng thật ngốc nghếch, cha đối xử với cô như vậy mà cô vẫn có thể nhẫn nhịn, thậm chí còn đối xử tốt với ông ta.
Trong mắt nguyên chủ, lời cha cô nói chính là chân lý.
Thậm chí, dù biết cha đối xử tệ với mẹ, thiên vị Thẩm Nhu Nhiên và Tiết Trí Dĩ, cô vẫn rất vui vẻ.
Mỗi khi mẹ lên tiếng, cô lại đẩy bà ra, thậm chí lạnh lùng bảo bà cút đi.
Vì người cha tệ bạc đó, cô đã làm tổn thương mẹ vô số lần mà không hề hay biết.
Thẩm Tích Nhiễm thực sự đau lòng thay cho Lăng Tư Yến.
Bà yêu con gái hết lòng, đối xử tốt với cô, nhưng không ngờ lại nuôi dưỡng ra một đứa con bất hiếu như vậy.
Những chuyện của Thẩm Khánh Phúc, người ngoài đều biết rõ, mà hắn ta cũng chẳng buồn che giấu.
Lăng Tư Yến biết tất cả, nhưng vì con gái, bà luôn nhẫn nhịn, không hề vạch trần.
Còn Thẩm Khánh Phúc thì vẫn tiếp tục âm mưu của hắn.
“Ngài, thực ra...” Thẩm Tích Nhiễm muốn nói rằng mẹ có thể làm điều bà muốn, không cần vì cô mà chịu đựng như vậy.
Cô muốn nói cho Lăng Tư Yến biết rằng bây giờ, dù vẫn là con gái bà, nhưng linh hồn đã thay đổi.
Cô vừa định mở miệng thì Lăng Tư Yến đột nhiên cắt ngang: “Nhiễm Nhiễm, ngoan nào, con nói gì thì là vậy.”
Phu nhân Thẩm hít sâu một hơi, một lúc sau mới cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Được rồi, mẹ biết con muốn nói gì. Mẹ sẽ không trở thành gánh nặng của con đâu.”
Thẩm Tích Nhiễm định lên tiếng, nhưng lại bị ai đó cắt ngang lần nữa.
Tiết Trí Dĩ xuất hiện, hắn nhìn cô rồi nói: “Nhiễm Nhiễm, hôm nay sắc mặt của muội có vẻ tốt hơn nhiều rồi, sức khỏe đã hồi phục rồi sao?”
Sao vậy? Thấy ta khỏe hơn lại không vui sao?
Thấy ta tốt lên làm người khó chịu lắm đúng không?
Ánh mắt Thẩm Tích Nhiễm nhìn Tiết Trí Dĩ ngày càng lạnh lùng.
Miệng lưỡi sắc bén như vậy, không sợ chết sao?
Sao không đi làm diễn viên kịch đi?
“Nhiễm Nhiễm, ta quen biết một thần y, chẳng phải muội luôn muốn gặp sao? Hôm nay ta dẫn muội đi.”
Thần y ư? Cô không tin hắn thực sự tìm được thần y cho mình.
Có lẽ cái gọi là thần y này chỉ là người mà hắn sắp xếp để tính kế cô.
Khóe môi Thẩm Tích Nhiễm nhếch lên nụ cười, nhanh như vậy đã muốn giăng bẫy cô rồi sao? Được thôi, cô muốn xem thử hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Có chút mong chờ rồi đây.
Dù sao dạo gần đây cũng quá nhàm chán.
Phu nhân Thẩm thấy vậy, phản ứng đầu tiên là muốn từ chối. Nhưng lời từ chối chưa kịp thốt ra thì đã thấy Thẩm Tích Nhiễm ra sức lắc đầu với mình.
Phu nhân Thẩm không muốn đồng ý, nhưng bà hiểu ý con gái.
Bà đành gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm, tiến lên nắm tay cô nhỏ giọng dặn dò: “Nhiễm Nhiễm, sao con lại muốn đi? Tiết Trí Dĩ chắc chắn có ý đồ xấu, con đi thì quá nguy hiểm rồi.”
Thẩm Tích Nhiễm biết mẹ lo lắng điều gì, cô nhẹ giọng nói: “Mẹ, đừng lo. Hắn muốn ra tay, nhưng vẫn có điều kiêng dè. Hơn nữa, con có thể tự lo được.”
Thấy phu nhân Thẩm vẫn không yên tâm, cô kiên định nói: “Mẹ, nếu con gặp nguy hiểm, sẽ có người bảo vệ con trong bóng tối.”
Phu nhân Thẩm không nói thêm gì nữa.
Thẩm Tích Nhiễm biết bà đã đồng ý.
Cô yên tâm rời đi. Cô sợ nếu ở lại thêm, mẹ sẽ đổi ý.
Phu nhân Thẩm đứng đó, nhìn theo bóng dáng con gái, thất thần rất lâu.
Bà Lâm bên cạnh tiến lên, trấn an: “Phu nhân, tiểu thư đã lớn, suy nghĩ cũng nhiều hơn. Hơn nữa, dường như tiểu thư đã nhìn thấu bản chất của đại công tử, chắc chắn sẽ không làm gì quá đáng đâu.”
“Phu nhân, tiểu thư rồi cũng phải lấy chồng thôi.”
Nghe vậy, sắc mặt phu nhân Thẩm thay đổi, dường như lẩm bẩm: “Đúng vậy, con gái lớn rồi, cũng phải lập gia đình thôi.”
Nhưng khi nhắc đến chuyện này, bà lại vô cùng lo lắng.
Con gái từ nhỏ được chiều chuộng, bà cũng sủng ái đến mức không có giới hạn. Ở Thẩm gia thì không sao, thậm chí bà còn thấy cưng chiều như vậy là chưa đủ.
Nhưng nếu gả ra ngoài, vẫn giữ thói quen này, e rằng sau này sẽ khó mà sống yên ổn.
Thẩm Tích Nhiễm ngồi trong xe ngựa, và khoảng một canh giờ sau, cô vẫn không nhịn được mà hỏi:
“Xa như vậy? Đại ca có nhớ nhầm chỗ không?”
Sắc mặt Thẩm Tích Nhiễm đầy vẻ không vui khi hỏi.
Tiết Trí Dĩ lập tức đưa cho cô món ăn mà cô thích nhất.
Nhưng Thẩm Tích Nhiễm lắc đầu, lại trực tiếp hỏi lần nữa: “Đại ca, nếu huynh không nói rõ, muội sẽ quay về ngay.”
Nói rồi, cô liền muốn xuống xe.
Dĩ nhiên, Tiết Trí Dĩ không thể để cô rời đi, vội vàng đứng chắn trước mặt cô, giải thích một phen.
Thẩm Tích Nhiễm không hỏi thêm gì nữa.
Nhưng cứ cách một lát, cô lại mở miệng hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy mất kiên nhẫn của Tiết Trí Dĩ, cô lại cười.
Đây chính là hiệu quả mà cô muốn.
“Sắp đến rồi.”
Khoảng cách giữa những lần Thẩm Tích Nhiễm lên tiếng càng lúc càng ngắn lại, khiến Tiết Trí Dĩ có phần không giữ được bình tĩnh.
“Nhiễm Nhiễm, muội không thể yên lặng một lát sao?”
Vừa hét xong, hắn liền lập tức hối hận.
Dù bây giờ hắn thực sự cảm thấy phiền với Thẩm Tích Nhiễm, nhưng cô đối với hắn vẫn còn giá trị lợi dụng.
Chuyện đã tiến triển đến bước này, hắn tuyệt đối không thể vì một chuyện nhỏ mà hủy hoại hết mọi công sức của mình.
Trong mắt Tiết Trí Dĩ lóe lên một tia áy náy, hắn nhìn Thẩm Tích Nhiễm và nói: “Nhiễm Nhiễm, không, vừa rồi ta không cố ý cáu gắt với muội, ta chỉ là…”
“Ừ, đại ca, không cần giải thích, muội hiểu mà. Chỉ là huynh bị nhiều chuyện quấn lấy nên mới phát cáu với muội thôi.”
“Ừ ừ, muội hiểu là tốt rồi.”
“Chỉ cần muội không hiểu lầm, đại ca cũng yên tâm hơn.”
Lúc này, Thúy Cúc nhận được ánh mắt của Thẩm Tích Nhiễm, lập tức hiểu ý: “Tiểu thư, phu nhân hôm nay có nói muốn đưa người đi may quần áo, tiểu thư ra ngoài lâu như vậy, phu nhân chắc sẽ lo lắng lắm.”
Thẩm Tích Nhiễm gật đầu: “Ừm.”
Cô quay sang Tiết Trí Dĩ: “Đại ca, về thôi.”
“Về... về sao?” Nụ cười trên mặt Tiết Trí Dĩ lập tức cứng đờ.
Chỉ còn một chút nữa là thành công rồi, thế mà bây giờ lại đưa Thẩm Tích Nhiễm về. Hắn không cam lòng.
Cơ hội lần này quá hiếm có, lần sau đâu dễ gì có lại?
“Ừ, đúng vậy. Về thôi.”
Thẩm Tích Nhiễm nhìn hắn với vẻ khó hiểu: “Sao vậy? Đại ca trông có vẻ khó xử, không muốn đưa muội về sao?”
“Nhưng nếu mẫu thân tức giận, huynh sẽ gặp rắc rối đấy.”
“Đại ca, huynh là người hiểu rõ tính tình của mẫu thân nhất mà.”
Nói xong, Thẩm Tích Nhiễm tựa vào thành xe, lặng lẽ quan sát sắc mặt thay đổi liên tục của Tiết Trí Dĩ.
Thú vị quá, thật sự rất thú vị.
Có vẻ như những ngày sắp tới của cô sẽ không còn nhàm chán nữa.
Sắc mặt Tiết Trí Dĩ cực kỳ khó coi, lúc này hắn hoàn toàn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Chuyện này đúng là đang đòi mạng hắn mà.
Thúy Cúc đứng bên cạnh, âm thầm nhéo mạnh vào đùi mình, cố gắng nhịn cười không bật ra thành tiếng.
12.
Thúy Cúc cứ tưởng tiểu thư sẽ giống như trước kia, không để ý đến lời dặn dò của phu nhân mà đi theo đại thiếu gia.
Ai cũng có thể nhìn ra được tâm tư của đại thiếu gia đối với tiểu thư không hề trong sáng.
Nàng đã nhiều lần bóng gió nhắc nhở, nhưng tiểu thư vẫn không tin.
Thế nhưng, từ sau lần tiểu thư rơi xuống nước, cả con người như tỉnh ngộ hơn rất nhiều. Đối với đại thiếu gia, cũng không còn say mê như trước nữa.
Về chuyện này, nàng thực sự vui mừng thay cho tiểu thư.
Hừ, có nàng ở đây, đại thiếu gia đừng mong tính toán gì với tiểu thư nữa!
Thẩm Tích Nhiễm rất hài lòng với tình cảnh trước mắt, cô dùng ánh mắt vô tội nhìn Tiết Trí Dĩ, cười nói:
“Đại ca, sao thế? Hay là, huynh không muốn đưa muội về?”
Tiết Trí Dĩ: “……”
Hắn không còn cách nào khác, đành phải đưa Thẩm Tích Nhiễm về.
Hắn thực sự sợ Lăng Tư Yến.
—
Ba ngày sau.
Tam vương gia nhìn thấy Thẩm Tích Nhiễm đang dắt một con chó, hắn thậm chí không dám lại gần mà chỉ đứng từ xa quan sát.
Con chó đó… không phải là con chó bình thường, nếu hắn không nhìn nhầm, thì đó chính là chó của Tiêu Mặc Hàn.
Nghe nói con chó này đã từng cắn đứt tay của thủ lĩnh địch quốc. Người đó dù còn sống, nhưng đã mất một bàn tay, còn cả tinh thần cũng điên loạn rồi.
Con chó này, chính là chó điên. Ai dám đến gần chứ?
Thế nhưng, Thẩm Tích Nhiễm lại mỉm cười dắt nó đi, đây có phải chuyện một tiểu thư khuê các nên làm không?
Đây rõ ràng là hành động của ác ma!
Nhưng trên mặt Thẩm Tích Nhiễm không hề có vẻ sợ hãi, ngược lại, cô nắm chắc dây xích, mỉm cười vẫy tay với Tam vương gia.
Tiết Trí Dĩ nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa thì phát điên.
Sáng sớm, vốn dĩ hắn định cùng Thẩm Tích Nhiễm rời phủ. Nhưng Thẩm Tích Nhiễm lại nói nàng biết đường, bảo hắn đi trước, nàng tự khắc sẽ đến điểm hẹn.
Ban đầu hắn không đồng ý, chỉ sợ Thẩm Tích Nhiễm sẽ lừa mình mà không ra ngoài.
Thế nhưng, dưới lời cam đoan chắc nịch của nàng, cộng thêm bên hắn lại có chuyện quan trọng hơn cần xử lý, hắn mới miễn cưỡng để nàng tự đi một mình.
Hắn đã nghĩ đến việc Thẩm Tích Nhiễm có thể sẽ không trang điểm, có thể sẽ dẫn theo vài tỷ muội đi cùng, nhưng lại hoàn toàn không ngờ rằng… nàng lại dẫn theo một tên "Diêm Vương sống" đến!
Thẩm Tích Nhiễm tươi cười vẫy tay với Tiết Trí Dĩ, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Đại ca, qua đây giúp muội dắt một chút đi. Đi một đoạn dài rồi, tay muội mỏi quá.”
Con chó há miệng thở hổn hển, trông như chỉ chực chờ nuốt chửng hắn.
Toàn thân Tiết Trí Dĩ run lên, trong mắt đầy vẻ hối hận.
Hắn không nên để mặc Thẩm Tích Nhiễm tự tung tự tác như vậy. Không phải lại gây chuyện nữa sao?
Hắn căng mặt, xua tay liên tục, đầy vẻ bài xích:
“Muội… muội tự dắt đi.”
“Tiểu Nhiễm, đại ca là…”
Đột nhiên, mắt Thẩm Tích Nhiễm đỏ hoe, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
“Đại ca… huynh… huynh không thương muội nữa sao?”
“Huynh đã nói rồi mà, vì Tiểu Nhiễm, huynh cái gì cũng chịu làm. Bây giờ chỉ bảo huynh dắt một con chó thôi mà huynh lại từ chối…”
“Những lời huynh nói, muội nghĩ mình phải suy xét lại rồi. Rốt cuộc có mấy phần là thật?”
Nói xong, nàng gần như bật khóc nức nở, cả người run rẩy.
“Tiết Trí Dĩ, Tiểu Nhiễm là muội muội của ngươi, nàng bảo ngươi làm gì thì cứ làm theo đi.”
“Ngươi làm ca ca kiểu gì vậy?”
Tam vương gia đứng bên cạnh lúc này lại ra mặt, ra vẻ người tốt.
Tiết Trí Dĩ vốn định từ chối, nhưng Tam vương gia đã lên tiếng, hắn ngay cả cơ hội từ chối cũng không có.
Nếu hắn cự tuyệt, e rằng Tam vương gia sẽ không hợp tác với hắn nữa.
Như vậy, tiền đồ của hắn sẽ hoàn toàn tiêu tan.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Tiết Trí Dĩ cũng bước lên, đưa tay định nhận lấy dây xích, nhưng con chó đột nhiên sủa một tiếng, khiến hắn giật mình ngã sõng soài xuống đất.
Sau đó…
Cảnh tượng này bị những người xung quanh nhìn thấy, ánh mắt tất cả đều đổ dồn về phía Tiết Trí Dĩ.
Mặt hắn xám ngoét.
“Đó là…”
“Chẳng phải Tiết Trí Dĩ sao?”
“Cái gì? Không ngờ cũng có ngày hắn bị té thảm như vậy. Chuyện này nhất định phải để mọi người biết mới được.”
“Đúng đó. Ai bảo ngày thường hắn làm màu quá.”
“Hừ, giẫm đạp lên chúng ta để nịnh bợ Tam vương gia, khiến chúng ta trở thành cái bia bị chỉ trích.”
“Ừ, đúng vậy.”
“Nhưng mà, các ngươi có thấy không, cô gái bên cạnh hắn, chính là người mà hắn luôn miệng chê bai là xấu xí, ngang ngược, còn cứ quấn lấy hắn không tha—Thẩm Tích Nhiễm đấy.”
“Không đúng, chẳng lẽ các ngươi không nhận ra à? So với lời Tiết Trí Dĩ nói thì khác xa một trời một vực!”
“Thẩm Tích Nhiễm xinh đẹp thế này, chỗ nào mà xấu?”
“Tiết Trí Dĩ đúng là mắt mù tim mù mà.”
“Theo ta thấy, không phải Thẩm Tích Nhiễm bám lấy hắn đâu. Ngược lại, có khi là Tiết Trí Dĩ bám lấy nàng ta ấy chứ.”
Có người bỗng nhiên hô lên:
“Các ngươi nhìn đi, con chó trong tay Thẩm Tích Nhiễm, chẳng phải của Tiêu Mặc Hàn sao?”
“Đúng rồi, chính nó. Nghe nói Tiêu Mặc Hàn coi con chó này như bảo bối. Giờ lại để trong tay Thẩm Tích Nhiễm, xem ra quan hệ của hai người không đơn giản đâu.”
Những lời bàn tán xung quanh từ nhỏ dần chuyển thành to, càng về sau, giọng càng lớn hơn.
Phần lớn đều là châm chọc Tiết Trí Dĩ.
Còn đối với Thẩm Tích Nhiễm thì ai nấy đều không khỏi tán dương.
Thẩm Tích Nhiễm chẳng quan tâm người ta nói gì, nàng chỉ muốn cho Tiết Trí Dĩ một bài học, để hắn biết ai mới là người có tiếng nói.
Nàng, Thẩm Tích Nhiễm, tuyệt đối không phải con rối mặc hắn giật dây!
“Đại ca, huynh sao vậy? Chân mềm nhũn rồi à?”
Thẩm Tích Nhiễm cúi đầu, trong mắt toàn là thất vọng:
“Nếu đại ca không thích gặp muội, thì muội đi là được.”
Nước mắt nàng cứ thế tuôn rơi không chút do dự.
Tiết Trí Dĩ lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Nhưng hắn nghĩ lại, rõ ràng trước đây Thẩm Tích Nhiễm rất nghe lời hắn, hôm nay lại tự dưng giở trò như vậy, chắc chắn là có người xúi giục.
Trong nhà họ Thẩm, người có thể nói chuyện với Thẩm Tích Nhiễm, ngoài hắn và Lăng Tư Yến ra, thì chỉ còn Thẩm Nhu Nhiên.
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là Thẩm Nhu Nhiên giở trò!
Tiết Trí Dĩ tức giận đến nghiến răng.
Hắn còn tưởng lần trước nói chuyện với Thẩm Nhu Nhiên, nàng ta sẽ hiểu ý hắn. Không ngờ, nàng ta lại càng quá đáng hơn!
Ánh mắt hắn một lần nữa rơi trên người Thẩm Tích Nhiễm, càng thêm chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
Hắn đứng dậy, chỉnh lại y phục.
Trên mặt hắn là nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nhìn Thẩm Tích Nhiễm hỏi:
“Tiểu Nhiễm, con chó này từ đâu ra vậy?”
Thẩm Tích Nhiễm làm ra vẻ vô tội:
“Nhặt được.”
Tiết Trí Dĩ: “……”
Nhặt được? Chẳng lẽ trên mặt hắn có viết bốn chữ “Ta là đồ ngốc” sao?
Lời bịa đặt như vậy mà cũng nói ra được?
“Tiểu Nhiễm, nói thật đi.”
Tiết Trí Dĩ nghiêm mặt:
“Chuyện này rất quan trọng, muội phải nói thật.”
Thẩm Tích Nhiễm lắc đầu, dáng vẻ yếu đuối như sắp ngã:
“Muội… muội nói thật mà, đại ca không tin muội sao? Huynh đang nghi ngờ muội sao?”
“Muội biết, đại ca vẫn luôn tin lời Nhu Nhiên nói. Còn muội nói gì, huynh đều không tin.”
Danh sách chương
- Sau Khi Xuyên Sách, Thủ Phụ Đại Nhân Vì Ta Mà Phát Điên
- Sau Khi Xuyên Sách, Thủ Phụ Đại Nhân Vì Ta Mà Phát Điên P2
- Sau Khi Xuyên Sách, Thủ Phụ Đại Nhân Vì Ta Mà Phát Điên P3
- Sau Khi Xuyên Sách, Thủ Phụ Đại Nhân Vì Ta Mà Phát Điên P4
- Sau Khi Xuyên Sách, Thủ Phụ Đại Nhân Vì Ta Mà Phát Điên P5
- Sau Khi Xuyên Sách, Thủ Phụ Đại Nhân Vì Ta Mà Phát Điên P6