MrJazsohanisharma

Sau Khi Xuyên Sách, Thủ Phụ Đại Nhân Vì Ta Mà Phát Điên P4

 13.

"Vậy thì sao?"

Câu nói này mang theo quá nhiều thông tin, khiến những tiếng bàn tán lại rộ lên.

Trong lòng Tiết Trí Dĩ dâng lên một dự cảm không lành.

Hắn vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng Thẩm Tích Nhiễm đã cắt ngang.

Thẩm Tích Nhiễm nhìn hắn: "Đại ca, sao sắc mặt huynh trông tệ thế? Tâm trạng không tốt à?"

"Có phải những người này nói mấy lời không nên nói làm huynh khó chịu không?"

"Đại ca, huynh không cần kiêng dè gì cả. Huynh có thể như ở nhà, thấy ai không vừa mắt thì cứ dạy dỗ thẳng tay đi."

Tiết Trí Dĩ: "……"

"Đại ca, có phụ thân chống lưng cho huynh, huynh không cần lo lắng gì đâu."

"Phụ thân đối với huynh còn tốt hơn với nữ nhi ruột như muội nhiều lắm."

Tiết Trí Dĩ: "……"

"Đại ca, huynh làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi thế? Chẳng lẽ muội nói sai gì à?" Thẩm Tích Nhiễm tỏ vẻ đáng thương, đôi mắt long lanh khiến ai nhìn cũng thấy đau lòng.

Dáng vẻ hiểu chuyện như vậy, ai mà không xót xa cho được.

Tiết Trí Dĩ vội vàng bước đến bên cạnh nàng, nhưng ngay khi sắp lại gần, con chó bên cạnh đột nhiên sủa lên một tiếng, làm bước chân hắn khựng lại.

Cơn giận trong lòng hắn, trong khoảnh khắc này, cũng bị dập tắt.

"Đại ca, huynh vừa nói con chó này là của Tiêu Mặc Hàn đúng không?"

"Vậy huynh đem nó trả lại đi."

"Ta?" Tiết Trí Dĩ khó tin nhìn Thẩm Tích Nhiễm.

"Ừ, đúng vậy." Thẩm Tích Nhiễm gật đầu, đối diện với ánh mắt của hắn, giọng nàng mang theo vẻ bất đắc dĩ: "Nam nữ có khác, đại ca không muốn sao?"

"Chẳng lẽ đại ca muốn muội đi trả à?"

"Ta… ta…"

Lúc này, Tam Vương Gia – người trước nay vẫn như vô hình – cũng lên tiếng: "Nói rất đúng. Rất có lý."

Tam Vương Gia lạnh lùng nhìn Tiết Trí Dĩ, giọng đầy uy hiếp: "Còn không mau đi? Hay là muốn bổn vương tự mình mời ngươi đi?"

Tam Vương Gia đã lên tiếng, dù Tiết Trí Dĩ có không muốn cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Thẩm Tích Nhiễm không chần chừ chút nào, trực tiếp đưa dây dắt chó cho hắn.

Tiết Trí Dĩ vừa mới nắm lấy dây xích, con chó lập tức kéo hắn chạy tán loạn khắp nơi.

Thẩm Tích Nhiễm thì tìm một chỗ tốt, thoải mái ngồi xuống xem kịch vui.

Nhìn con chó lôi Tiết Trí Dĩ chạy loạn, nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, nụ cười trên mặt nàng càng lúc càng rạng rỡ.

Ừm, quả nhiên nhìn Tiết Trí Dĩ xui xẻo thì tâm trạng nàng mới tốt lên được.

Thẩm Tích Nhiễm lấy ra mấy món ăn vặt mà Thúy Cúc đã chuẩn bị từ sáng sớm cho mình rồi ung dung thưởng thức. Vừa xem kịch hay, ừm, tâm trạng đúng là tốt vô hạn.

Nhưng Tiêu Mặc Hàn không biết đã xuất hiện từ lúc nào.

"Chủ tử, chẳng phải đó là Diễm Sư sao?" Một thị vệ bên cạnh Tiêu Mặc Hàn nhỏ giọng nhắc nhở.

Diễm Sư có tính khí rất dữ dằn, ngoài chủ nhân của nó ra, rất ít người có thể lại gần.

Vậy mà tiểu thư nhà họ Thẩm – Thẩm Tích Nhiễm – lại có thể chế ngự được nó.

Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là nàng còn có thể dắt Diễm Sư ra ngoài mà nó lại ngoan ngoãn nghe lời nàng. Chuyện này quả thật trăm năm khó gặp.

"Chuyện này thú vị rồi đây." Người đàn ông bên cạnh Tiêu Mặc Hàn phe phẩy quạt, giọng nói mang theo vẻ lười biếng và trêu chọc.

Thị vệ đứng gần đó sững sờ, vội vàng liếc nhìn chủ tử của mình. Sau khi xác định chủ tử không tức giận, trái tim đang treo lơ lửng của hắn mới nhẹ nhàng hạ xuống.

"Chủ tử, đây là sơ suất của thuộc hạ, thuộc hạ lập tức qua đó ngay." Thị vệ vừa nói xong đã nhanh chóng bước lên phía trước.

"Không cần."

Thị vệ hơi chần chừ, nhưng vẫn lập tức lui sang một bên: "Tuân lệnh, chủ tử."

Tam Vương Gia với ánh mắt đầy tà mị cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Tích Nhiễm, khiến nàng cảm thấy khó chịu toàn thân.

"Đại ca, muội muốn về rồi."

"Không được!" Tiết Trí Dĩ gần như phát điên.

Hắn bị con chó hành cho mệt bở hơi tai, bây giờ kế hoạch sắp thành công, sao có thể để Thẩm Tích Nhiễm rời đi dễ dàng như vậy?

Hắn lập tức chặn trước mặt nàng, hai mắt đỏ ngầu, gần như gằn từng chữ: "Không được đi!"

"Cơn giận ngút trời luôn đấy à."

"Đại ca, huynh tức giận sao?"

Giọng nói của Thẩm Tích Nhiễm đầy vẻ sợ hãi, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt nàng tràn đầy hưng phấn.

Nếu quan sát cẩn thận, có thể nhận ra rằng tâm trạng của nàng lúc này rất tốt.

Ngay khi Tiết Trí Dĩ định động thủ, một thị vệ đã nhanh chóng giữ chặt lấy tay hắn.

"Tiết đại công tử, định ra tay thật sao?"

"Ngay trước mặt bao nhiêu người mà dám động thủ, vậy thì lúc chỉ có hai người, chẳng phải còn muốn lấy mạng người ta sao?"

"Không… không phải vậy!"

"Ta chỉ đang nói chuyện với muội muội của mình thôi. Dù có làm gì cũng không liên quan đến các ngươi chứ?"

Thị vệ cười lạnh một tiếng: "Đúng là không liên quan."

Nhưng rồi giọng điệu hắn lập tức thay đổi: "Nhưng ngay trước mắt Thủ Phụ đại nhân mà ngươi dám động thủ, là thấy sống quá lâu rồi sao?"

"Còn nữa, tại sao Diễm Sư lại ở trong tay ngươi?"

"Tiết đại công tử, tốt nhất là nên giải thích rõ ràng đi."

"Nếu không, muốn an toàn rời khỏi đây e là không dễ đâu."

"Trong thiên hạ này, ai mà không biết Diễm Sư quan trọng với Thủ Phụ đại nhân đến mức nào chứ?"

Trong lúc hai người đang tranh luận, Diễm Sư đã chạy thẳng về phía Thẩm Tích Nhiễm.

Nàng vẫn rất bình tĩnh dắt dây cương của nó, không hề có chút bối rối khi bị chủ nhân thật sự phát hiện.

Thị vệ đi tới, định nói chuyện với Thẩm Tích Nhiễm về Diễm Sư, nhưng khi chạm phải nụ cười của nàng, lời sắp nói ra lại bị nuốt ngược trở vào.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà lui về.

Người đàn ông phe phẩy quạt bật cười hỏi: "Sao thế? Chẳng phải ngươi bảo muốn lấy lại Diễm Sư sao? Sao bây giờ lại quay về một mình rồi?"

"Ta chỉ biết giết người, còn đối diện với một tiểu thư yểu điệu thế kia, có mấy lời, ta thật sự không tiện nói ra."

"Đặc biệt là ánh mắt của nàng ta khi nhìn ta, ta thật sự không thốt lên lời nổi." Thị vệ có chút bất đắc dĩ.

Ừm, bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này.

"Vậy sao? Ta muốn xem thử, rốt cuộc là cô gái thế nào mà có thể khiến một kẻ giết người không chớp mắt như ngươi lại lúng túng đến vậy."

"Vậy ngươi cứ thử đi. Để xem ngươi có giỏi hơn ta được không."

Từ đầu đến giờ vẫn im lặng, Tiêu Mặc Hàn đột nhiên lên tiếng: "Chán sống rồi à?"

"Chủ tử, e rằng chỉ có ngài tự mình ra mặt mới có thể lấy lại Diễm Sư."

"……"

"Khi thuộc hạ đến, đã gọi Diễm Sư, nhưng nó không chịu qua."

Tiêu Mặc Hàn nghe vậy mới gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Tích Nhiễm.

Hôm nay, nàng so với lần trước hắn gặp lại càng khiến người ta động lòng hơn.

Đặc biệt là khi nàng mỉm cười với Diễm Sư, quả thật vô cùng thu hút.

Mỹ nhân trước mặt, Tam Vương Gia mạnh dạn tiến lên, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định: "Thẩm cô nương…"

Thẩm Tích Nhiễm nhìn về phía Tam Vương Gia.

Ồ? Ngay cả khi có Diễm Sư ở đây mà hắn vẫn dám tiến lên? Đúng là không muốn sống nữa rồi.

"Tam Vương Gia, có chuyện gì sao?" Nàng cười híp mắt, đồng thời tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Diễm Sư.

Tam Vương Gia vội vàng nói: "Không có gì, ta chỉ muốn làm quen với Thẩm cô nương thôi."

Thẩm Tích Nhiễm khẽ cười khẩy, rõ ràng là không mấy để tâm đến lời của hắn.

Nhưng nàng cũng không nói ra.

Tiết Trí Dĩ mặt mày biến sắc.

Thẩm Tích Nhiễm rốt cuộc đang làm gì vậy?

Nàng có biết người đứng trước mặt nàng là ai không?

Nếu đắc tội với Tam Vương Gia, những ngày sau này của hắn chắc chắn sẽ không dễ chịu gì đâu!

14.

Tam vương gia lúc này đã hoàn toàn bị sắc đẹp của Thẩm Tích Nhiễm thu hút, chẳng còn để ý đến thái độ của nàng đối với mình.

Dù lúc này Thẩm Tích Nhiễm có mắng chửi hắn, hắn cũng sẽ cảm thấy vui sướng vô cùng.

Tam vương gia thầm nghĩ, so với Thẩm Nhu Nhiên, Thẩm Tích Nhiễm xinh đẹp hơn rất nhiều.

Thẩm Nhu Nhiên hoàn toàn không thể sánh bằng nàng!

Nữ tử trước mắt có làn da trắng nõn, đặc biệt là đôi mắt dường như có thể câu hồn người khác.

Nếu có thể đưa Thẩm Tích Nhiễm về phủ, nhất định hắn sẽ giấu nàng trong khuê phòng, tuyệt đối không để ai khác dòm ngó.

Mỹ nhân như vậy, chỉ có thể tự mình thưởng thức mới là lạc thú nhân gian.

Thẩm Tích Nhiễm bị ánh mắt của hắn nhìn đến mức da đầu tê dại.

Người này có bệnh sao?

Không nói gì mà cứ nhìn chằm chằm như vậy?

Ánh mắt này khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Đứng bên cạnh, Tiết Trí Dĩ không những không ngăn cản mà còn thở phào nhẹ nhõm.

May mà Tam vương gia không nổi giận, thậm chí còn có vẻ rất hài lòng.

"Vương gia." Hắn nhẹ giọng gọi.

Tam vương gia không vui liếc nhìn Tiết Trí Dĩ, nhưng nghĩ đến việc muốn có được mỹ nhân thì vẫn phải nhờ hắn giúp đỡ, ánh mắt hắn lập tức trở nên ôn hòa hơn.

"Trí Dĩ, đây là muội muội của ngươi sao?"

"Bổn vương thấy nàng còn đẹp hơn so với lần trước gặp mặt."

Tiết Trí Dĩ trong lòng thầm khinh bỉ nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười nịnh nọt:

"Vương gia, đúng vậy, đây chính là muội muội thần."

Hừ, Tam vương gia bị mù hay sao mà lại cảm thấy Thẩm Tích Nhiễm đẹp hơn Thẩm Nhu Nhiên?

Nàng ta còn chẳng sánh bằng một sợi tóc của Thẩm Nhu Nhiên.

Nhưng vậy cũng tốt, đúng ý hắn.

Tiết Trí Dĩ còn đang nghĩ xem nên nói gì để lấy lòng Tam vương gia thì đột nhiên có biến.

Thẩm Tích Nhiễm đột ngột đứng bật dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiết Trí Dĩ, không vui nói:

"Đại ca, chẳng phải huynh nói hôm nay chỉ đưa muội ra ngoài chơi thôi sao? Sao lại có thêm người khác?"

"Đại ca muốn hủy danh tiếng của muội sao?"

Vừa nói, nước mắt nàng liền tuôn rơi, từng giọt từng giọt như trân châu rơi xuống đất.

Sau đó, nàng lập tức xoay người chạy đi, mà con Hỏa Sư cũng ngoan ngoãn chạy theo sau.

Chạy thôi! Đây là độc, là kịch độc!

Nàng còn muốn sống lâu một chút!

Nàng không phải loại người miễn dịch với bách độc, cũng không muốn liều mạng.

Cái tên Tam vương gia kia, cứ để lại cho Thẩm Nhu Nhiên đi!

Tiết Trí Dĩ định đuổi theo, nhưng vừa liếc thấy con Diễm Sư thì lập tức từ bỏ ý định.

Tam vương gia sắc mặt không vui, nhìn Tiết Trí Dĩ nói:

"Tiết Trí Dĩ, chẳng phải ngươi nói muội muội ngươi rất nghe lời sao?"

"Bổn vương còn chưa kịp nói gì với nàng, nàng đã chạy mất rồi."

"Ngươi lừa bổn vương sao? Hay là căn bản không xem bổn vương ra gì?"

Thẩm Tích Nhiễm hài lòng nhìn Diễm Sư đang chạy vòng quanh bên cạnh mình.

"Không tệ, không tệ, còn biết đi theo ta nữa."

Nàng ngồi xổm xuống, gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng, nói: "E rằng ta không thể giữ ngươi bên mình được nữa, phải đưa ngươi trả về thôi."

Diễm Sư kêu lên "ư ử" đầy ấm ức.

Thẩm Tích Nhiễm bất đắc dĩ thở dài: "Haizz..."

"Ngươi đừng có dùng ánh mắt đáng thương đó nhìn ta, ta cũng muốn giữ ngươi lại mà. Nhưng ngươi có chủ rồi."

"Hơn nữa, chủ nhân của ngươi... ta không dám đắc tội, nên chỉ có thể đưa ngươi trả về."

"Chủ tử, cô gái họ Thẩm này thật thú vị."

"Khi nàng dẫn Diễm Sư đi, sao lại không thấy sợ hãi gì hết?"

"Giờ lại đâm ra sợ rồi?"

Tiêu Mặc Hàn chỉ liếc mắt một cái, thuộc hạ bên cạnh lập tức không dám mở miệng nữa.

Hắn chậm rãi bước đến trước mặt Thẩm Tích Nhiễm.

Thẩm Tích Nhiễm giật nảy mình, sợ đến mức ngã ngửa ra đất.

Không... không phải chứ? Nàng mới vừa nhắc tới Tiêu Mặc Hàn thôi, sao hắn đã xuất hiện rồi?!

Quả nhiên, không thể nói xấu người khác sau lưng được. Mới nói một câu, người ta đã lù lù xuất hiện trước mặt rồi.

Dọa chết người, thật sự là dọa chết người rồi!

Khoan đã, mạng của nàng cũng là mạng mà! Dọa người kiểu này có hơi quá đáng rồi đó!

Gương mặt băng lãnh vạn năm của Tiêu Mặc Hàn bỗng hiện lên một nụ cười nhạt: "Sao thế? Nhìn thấy ta mà hoảng sợ thế này, có phải đã làm chuyện gì có lỗi với ta không?"

"Không... không có..."

Khoan đã, nàng đang sợ cái gì chứ?

Bây giờ nàng nên đứng lên và nói chuyện đàng hoàng mới phải. Khí thế đâu? Nói chuyện thì phải có khí thế!

Nàng có làm gì trái với luân thường đạo lý đâu, sợ cái gì chứ?!

Thẩm Tích Nhiễm giơ tay lên, nhìn Tiêu Mặc Hàn, nói: "Đỡ ta dậy." Giọng điệu đầy vẻ đương nhiên.

"Ta..."

"Sao thế? Ngươi làm ta giật mình ngã xuống, đỡ ta dậy không phải là lẽ đương nhiên à?"

"Sao vậy? Chẳng lẽ định quỵt nợ?"

"Được, cô nương nói rất có lý." Tiêu Mặc Hàn cười khẽ, nhưng tay hắn cũng không hề chậm trễ, lập tức đưa tay nắm lấy nàng, đỡ nàng đứng dậy.

Chỉ là, ngay khoảnh khắc đó, hắn thoáng sững người.

Bàn tay nàng... mềm mại đến mức khiến tim hắn khẽ run lên.

Ừm... nàng là người đầu tiên dám ra lệnh cho hắn, cũng là người đầu tiên không hề sợ hắn.

Hắn không nhịn được mà nghĩ, nếu nàng biết hắn là ai, liệu còn dám như vậy không?

Từ trước đến nay, bên cạnh hắn chưa từng có người nào lớn gan như nàng.

Bàn tay hắn nắm lấy nàng, lòng bàn tay nóng dần lên.

Nhận ra sự khác thường, Tiêu Mặc Hàn lập tức buông tay, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Nhưng đối với Thẩm Tích Nhiễm mà nói, việc nắm tay một chút chẳng có gì to tát cả, nàng hoàn toàn không để tâm.

Có điều, Tiêu Mặc Hàn buông tay quá nhanh, khiến nàng chưa kịp đứng vững đã mất thăng bằng, ngã nhào về phía hắn.

Thẩm Tích Nhiễm phản ứng nhanh, ôm lấy Tiêu Mặc Hàn.

Ngã xuống đất? Chắc chắn sẽ gãy chân hoặc gãy tay, tệ hơn thì hủy dung. Nghĩ kỹ lại, dựa vào lòng Tiêu Mặc Hàn vẫn có lợi hơn!

Tiêu Mặc Hàn khẽ nhíu mày.

Thẩm Tích Nhiễm không hề nhận ra điều đó.

Hắn cúi đầu, liền thấy chiếc cổ trắng nõn của nàng, đôi mắt thoáng hiện một tia đỏ sẫm.

Cuối cùng, Tiêu Mặc Hàn vẫn để mặc nàng dựa vào.

"Không sao rồi, có thể buông bản vương ra được rồi." Giọng nói của hắn đầy sự kiềm chế, bàn tay đặt bên hông siết chặt lại.

Thẩm Tích Nhiễm: "..."

Tên này là khúc gỗ à?

Lúc này chẳng phải nên nói vài lời dễ nghe, nhân cơ hội kéo gần khoảng cách với nàng sao?

Lạnh lùng xa cách như vậy, có khi nào hắn định độc thân cả đời không?

Bộ dạng hắn như muốn đẩy nàng ra xa cả ngàn dặm, là nghiêm túc đấy à?

Nàng không nhịn được mà bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Chẳng lẽ... nàng xấu đến mức dọa hắn sao?

Bằng không, sao sắc mặt hắn lại âm trầm khó coi như vậy, rõ ràng là không vui rồi!

"Thẩm cô nương, Diễm Sư là của ta."

Tiêu Mặc Hàn cuối cùng cũng mở miệng, chuyển chủ đề.

Thẩm Tích Nhiễm gật đầu: "Ồ, là của ngươi à."

"Con chó này gọi là Diễm Sư sao?"

"Sáng nay ta nhặt nó trên phố, còn nghĩ nếu nó không có chủ, ta sẽ mang về nuôi nữa kìa."

Tiêu Mặc Hàn: "..."

Thẩm Tích Nhiễm: "..."

Dụng ý? Còn có thể có dụng ý gì? Chẳng qua là muốn... trộm con chó này mà thôi!

15. 

Lúc này, trong lòng Thẩm Tích Nhiễm vẫn còn đang âm thầm phàn nàn.

Tiêu Mặc Hàn mỉm cười nhẹ nhàng nói:

"Để cảm ơn nàng đã tìm thấy Hỏa Sư, ta tặng nó cho nàng nhé."

"Không cần." Thẩm Tích Nhiễm không hề suy nghĩ mà từ chối ngay lập tức.

Nàng còn chưa muốn về sớm, nàng vẫn muốn tự do rong ruổi thêm một chút.

"Thẩm cô nương, hôm nay trong kinh thành có án mạng. Một cô nương như nàng, tốt nhất vẫn nên cẩn thận."

"Đúng rồi, bọn chúng đang nhắm đến một cô nương đấy."

Toàn thân Thẩm Tích Nhiễm khẽ run lên, người này cố tình, chắc chắn là cố tình!

Nàng tự nhủ rằng tuyệt đối không được để lời của Tiêu Mặc Hàn lọt vào tai. Nàng phải kiên định với quyết định của mình. Nhưng cuối cùng, đầu óc nàng vẫn không nhịn được mà tiếp thu lời hắn nói, khẽ gật đầu.

"Ừm, vậy thì làm phiền chàng rồi."

Hu hu hu, nàng vốn định từ chối mà! Nhưng không biết tại sao, lời từ chối vừa lên đến miệng lại biến thành chấp nhận. Đúng là số khổ mà!

Thẩm Tích Nhiễm lên xe ngựa, tựa vào thành xe, nhắm mắt lại, cố gắng làm như không nhìn thấy, không nghe thấy gì cả.

Còn biết làm sao được đây?

Đã lên xe ngựa rồi, không nhìn, không nói chuyện, có lẽ sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức.

May mắn thay, Tiêu Mặc Hàn cũng không chủ động bắt chuyện với nàng, nếu không, nàng thật sự không biết phải đối phó thế nào.

"Chủ tử, đã đến nơi."

Tiếng của thị vệ vang lên.

Tiêu Mặc Hàn liếc nhìn Thẩm Tích Nhiễm với đôi mắt vẫn nhắm chặt, không vui liếc thị vệ một cái.

Rèm xe bị vén lên, thị vệ sững sờ, lập tức vội vàng buông tay xuống:

"Chủ tử, thuộc hạ không biết Thẩm cô nương đang nghỉ ngơi."

Xong rồi, làm hỏng chuyện lớn của chủ tử mất rồi!

Tiêu Mặc Hàn nhẹ nhàng ôm Thẩm Tích Nhiễm vào lòng, cẩn thận bế nàng xuống xe.

Không phải hắn không gọi nàng dậy, mà là khi hắn gọi, Thẩm Tích Nhiễm lại vẫy tay, bực bội lẩm bẩm:

"Đừng gọi ta, ta còn muốn ngủ."

Trong giọng nói thậm chí còn mang theo chút nũng nịu đáng yêu.

Nhà họ Thẩm

Xe ngựa của Thủ Phụ Đại Nhân dừng ngay trước cửa phủ, Lăng Tư Yến đương nhiên phải ra ngoài nghênh đón.

Vừa đi ra, bà vừa nghĩ xem ai lại dám đưa Tiêu Mặc Hàn đến đây.

Bất kể là ai, bà cũng phải cho kẻ đó một bài học thích đáng!

Thật sự là to gan lớn mật! Tiêu Mặc Hàn là ai chứ? Nhà họ Thẩm có thể đắc tội nổi sao?

Những người như hắn, không thể làm kẻ thù, cũng không thể làm bằng hữu.

Người đắc tội với Tiêu Mặc Hàn, bà đều biết rõ kết cục của họ thê thảm thế nào.

Bà đang định bắt kẻ không biết sống chết kia ra dạy dỗ, nhưng khi nhìn thấy người trong lòng Tiêu Mặc Hàn, bà hoàn toàn chết lặng.

Con gái bảo bối của bà đang nằm trong lòng Tiêu Mặc Hàn!

Cảnh tượng trước mắt khiến Lăng Tư Yến chết sững, đầu óc lập tức rối tung lên.

Bà thậm chí còn nghi ngờ, liệu có phải mắt mình bị hoa hay không?

Con gái bà... con gái bảo bối của bà lại ở trong lòng Tiêu Mặc Hàn!

Chuyện gì thế này?

Khí thế bừng bừng ban nãy lập tức biến mất, trong lòng dù có khó chịu cũng không dám thể hiện ra.

Bà tiến lên, nhìn chằm chằm con gái mình:

"Thủ Phụ đại nhân, thật làm phiền ngài rồi. Xin giao tiểu nữ lại cho ta chăm sóc."

"Hôm khác ta nhất định sẽ đến tận cửa bày tỏ lòng biết ơn."

Lăng Tư Yến vừa định đón lấy con gái, nhưng Tiêu Mặc Hàn lại nhẹ nhàng tránh đi.

Sắc mặt Lăng Tư Yến trầm xuống:

"Vậy còn phải làm phiền Thủ Phụ đại nhân rồi."

Người xung quanh ngày càng nhiều, nếu cứ tiếp tục giằng co, danh tiếng của con gái bà chắc chắn sẽ bị tổn hại.

Vì con gái, bà đành phải nén giận.

Sau đó, bà tự động tránh sang một bên.

Thế là, Thẩm Tích Nhiễm trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn, được Tiêu Mặc Hàn bế thẳng vào nhà.

Người trong lòng hắn nhẹ đến mức khiến người ta cảm thấy xót xa.

Nàng sao lại gầy yếu thế này?

Chẳng lẽ ở nhà không được đối xử tốt sao?

Nhưng cô con gái khác của nhà họ Thẩm lại khá đầy đặn.

Nàng bị ức hiếp sao?

Nhưng nhìn cách Thẩm phu nhân lo lắng cho nàng, dường như nàng không hề bị ghẻ lạnh.

Tiêu Mặc Hàn đặt nàng lên giường trong phòng, chuẩn bị rời đi thì Thẩm Tích Nhiễm bất chợt tỉnh lại.

Nàng mở mắt, ánh nhìn vẫn còn ngái ngủ, vô thức kéo tay Tiêu Mặc Hàn, khẽ nói:

"Đừng đi... Chàng mà đi, ta cả đời này không cần chàng nữa..."

Giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo chút làm nũng và trách móc.

Sắc mặt Lăng Tư Yến lập tức đen như than.

Bà vốn tưởng rằng là Tiêu Mặc Hàn quấn lấy con gái mình.

Giờ bà mới nhận ra, hóa ra vấn đề lại nằm ở chính con gái bà!

Tiêu Mặc Hàn chỉ cười nhạt, lấy cớ còn công vụ phải xử lý, sau đó rời đi.

Sau khi bị Tam Vương gia trách mắng một trận, trách hắn không sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Tiết Trí Dĩ đành trở về nhà trong sự tức giận, tiếc nuối vì một mỹ nhân tốt như vậy lại không còn nữa.

Vừa về đến nhà, hắn đã bị mời vào đại sảnh.

Thẩm Tích Nhiễm đang ngồi cùng Thẩm phu nhân trong đại sảnh.

Vừa thấy Thẩm Tích Nhiễm, Tiết Trí Dĩ liền trực tiếp chất vấn:

"Tích Nhiễm, hôm nay sao muội có thể vô lý như vậy?"

"Muội có biết không? Vì muội chọc giận Tam Vương gia mà ta cũng bị mắng lây!"

Tiết Trí Dĩ trút hết cơn giận trong lòng ra, rõ ràng hắn đã bị chọc tức đến mất lý trí. Nếu không, sao có thể không nhận ra Thẩm phu nhân đang ngồi bên cạnh, sắc mặt bà lúc này vô cùng khó coi.

"Tiết Trí Dĩ, nhà họ Thẩm chúng ta nuôi ngươi ăn uống, lại chỉ nuôi ra một kẻ chỉ biết bắt nạt Tích Nhiễm thôi sao?"

"Chẳng lẽ ngươi quên mất rằng chúng ta giữ ngươi lại trong nhà là để ngươi bảo vệ Tích Nhiễm, không để con bé bị bắt nạt sao?"

"Người ngoài chưa kịp bắt nạt Tích Nhiễm, ngươi đã ra tay trước rồi, còn khiến con bé phải chịu ấm ức trước!"

"Thế nào? Tìm được chỗ tốt hơn để đi rồi sao?"

"Vậy thì cút khỏi nhà họ Thẩm đi! Nhà này nhỏ, không chứa nổi vị đại Phật như ngươi đâu!"

"Mẫu thân, không phải như thế... con chỉ là..."

Sắc mặt Tiết Trí Dĩ vốn đã đen sầm lại, nay càng tái nhợt hơn. Hắn thật sự mất kiểm soát, mới dám nổi giận với Thẩm Tích Nhiễm ngay trước mặt Lăng Tư Yến.

Đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Nhưng hôm nay hắn thực sự quá tức giận, mới không thể kiềm chế miệng mình được.

Dù vậy, hắn tin chắc rằng Thẩm Tích Nhiễm sẽ đứng ra nói đỡ cho hắn.

Dù Lăng Tư Yến có tức giận, hắn vẫn có thể ở lại nhà họ Thẩm.

Lúc này, Thẩm Khánh Phúc trở về.

Không khí trong đại sảnh vô cùng nặng nề, ông bèn lên tiếng:

"Chuyện gì thế này? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì cả."

"Vậy thì ai làm việc nấy đi, đứng tụ tập ở đây thì ra thể thống gì?" Thẩm Khánh Phúc lạnh lùng nói.

Thực ra, ai cũng nhìn ra có chuyện đã xảy ra, nhưng ông lại giả vờ như không có gì.

Thẩm phu nhân liền kể lại mọi chuyện hôm nay cho Thẩm Khánh Phúc nghe.

Vốn dĩ, với tính khí của bà, chẳng đời nào bà có thể bình tĩnh kể lại như vậy. Nhưng con gái đã dặn dò, bà không thể không nghe theo. Nếu không, con gái không vui thì hậu quả sẽ rất tệ.

"Ừm, chuyện này đúng là Trí Dĩ làm không đúng. Nhưng con người không phải thánh nhân, lần này bỏ qua đi. Lần sau không được như vậy nữa."

"Vâng, con hiểu rồi, phụ thân."

"Cái gì? Chuyện này cứ thế mà bỏ qua sao?"

Thẩm phu nhân hít sâu một hơi, bà có thể nhịn, nhưng lúc này thực sự không nhịn nổi nữa.

"Tích Nhiễm suýt chút nữa đã bị hại chết, vậy mà chàng chỉ nói một câu 'bỏ qua', ai cho chàng cái gan đó?"

"Chuyện đã xảy ra rồi, phu nhân còn muốn thế nào nữa?"

"Hơn nữa, chẳng phải Tích Nhiễm vẫn đang bình an ở đây sao?"

Thẩm Khánh Phúc có chút không vui mà nói.

16.

Thẩm phu nhân vừa định lên tiếng thì bị Thẩm Tích Nhiễm kéo lại, nàng ghé sát tai mẫu thân, khẽ nói:

"Nương, chuyện này không thể nóng vội. Tránh đánh rắn động cỏ."

Thôi được, con gái đã nói không thể đuổi người đi, vậy bà phạt hắn một chút cũng không sao chứ?

"Quỳ xuống."

Tiết Trí Dĩ vừa định mở miệng, Thẩm phu nhân đã nhận lấy roi từ tay gia nhân bên cạnh, lập tức quất mạnh lên người hắn.

Liên tiếp mười roi, áo trên lưng hắn rách toạc, từng vết thương chồng lên nhau, nhìn mà kinh hãi.

Ánh mắt Tiết Trí Dĩ lóe lên vẻ oán hận, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

"Ra ngoài quỳ năm canh giờ cho ta." Thẩm phu nhân lạnh lùng nói.

Chuyện như vậy dĩ nhiên không thể giấu được lâu, chẳng mấy chốc đã truyền đến tai Thẩm Nhu Nhiên.

"Tiểu thư, hôm nay bên kia xảy ra chuyện lớn rồi!"

"Tiểu thư mau đi xem đi, đại công tử sắp bị đánh chết rồi!"

Một nha hoàn do Thẩm Tích Nhiễm an bài trong bóng tối chạy đến, thở hổn hển báo tin, giọng đầy lo lắng.

Thẩm Nhu Nhiên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nha hoàn kia.

Vậy mà, vì quá quan tâm nên rối loạn, nha hoàn ấy không nhận ra sự khó chịu trong mắt Thẩm Nhu Nhiên, vẫn tiếp tục nói:

"Tiểu thư, mau đi đi, nếu chậm trễ, e rằng đại công tử thực sự mất mạng mất!"

Thẩm Nhu Nhiên cứ thế nhìn chằm chằm vào nha hoàn.

Bị ánh mắt đó dọa đến sởn tóc gáy, nha hoàn cúi đầu, nhỏ giọng nói:

"Tiểu thư... có chuyện gì sao? Có phải... có phải nô tỳ đã nói sai điều gì không?"

"Nô tỳ... nô tỳ chỉ lo tiểu thư quá lo lắng cho đại công tử nên mới lỡ lời như vậy... Tiểu thư..."

Chẳng lẽ nghi ngờ nàng sao? Rõ ràng nàng đã giấu giếm rất tốt rồi mà... nha hoàn thầm nghĩ.

"Lan Tâm, ngươi quên ta đã nói gì rồi sao? Ngươi chỉ cần báo cáo sự việc với ta, còn những chuyện khác, không liên quan đến ngươi."

Thẩm Nhu Nhiên lạnh lùng cắt ngang lời nha hoàn.

"Nô tỳ... nô tỳ đã hiểu." Lan Tâm cúi đầu đáp nhỏ, lúc này nàng ta nào còn dám nói thêm gì nữa.

Thẩm Nhu Nhiên không vội đi ngay, lúc này nàng đang suy tính làm thế nào để bảo toàn chính mình.

Nàng không thể để bản thân rơi vào tình thế bất lợi.

Thẩm Nhu Nhiên vốn nghĩ rằng chuyện này sẽ trở thành một sự việc lớn, như vậy nàng có thể nhân cơ hội chen vào làm gì đó. Nhưng cuối cùng, chuyện này lại cứ thế mà lặng lẽ trôi qua.

Hôm sau.

Thẩm phu nhân dậy từ rất sớm.

Lâm ma nói: "Hôm nay phải đến nhà Hứa gia, hai vị tiểu thư nhất định phải chú ý. Không thể để xảy ra sơ suất nào."

Thẩm Tích Nhiễm vừa mới tỉnh dậy, vẫn bị Thúy Cúc lôi kéo mạnh mẽ mới dậy nổi. Cả người nàng vẫn còn ngái ngủ, hoàn toàn không nghe rõ Lâm ma đang nói gì, chỉ gật đầu qua loa.

Dù sao cũng không cần trả lời, chỉ cần gật đầu là được, như vậy sẽ không có gì sai cả.

Thẩm phu nhân liếc nhìn sang Thẩm Nhu Nhiên, lạnh lùng nói: "Hôm nay đến Hứa gia phải giữ quy củ, nhất định không được gây rắc rối. Đặc biệt là Nhu Nhiên, không được tự cho là thông minh."

Thẩm Nhu Nhiên ánh mắt ngập nước, tràn đầy ủy khuất nói: "Nương, con… con và đại ca không có gì cả, nương, con nói thật mà…"

"Nương, con…"

Sắc mặt Thẩm phu nhân khẽ biến, ánh mắt âm trầm nhìn Thẩm Nhu Nhiên.

Ánh mắt đó hận không thể giết nàng ngay lập tức.

Thẩm Tích Nhiễm tiến lên, làm nũng nói: "Nương, đừng vì những kẻ không đáng mà khiến tâm trạng mình tệ đi."

"Chuyện con không quan tâm, nương cũng không được quan tâm."

Thấy con gái thực sự không để ý, sắc mặt Thẩm phu nhân mới dịu lại đôi chút: "Ừm ừm, chỉ cần Tích Nhiễm vui vẻ, nương cũng vui vẻ."

Bỗng nhiên, một giọng nói phá vỡ bầu không khí hòa hợp này.

Thẩm phu nhân không vui nói: "Quy củ ngươi học được đều ném cho chó ăn rồi sao?"

Hạ nhân hoảng sợ, cả người run rẩy: "Bên phía Quận chúa… đến… đến…"

"Quận chúa sai người đến?" Thẩm phu nhân có chút không tin nổi.

Khi nào thì Thẩm gia lại có liên quan đến Quận chúa vậy?

Bà suy nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây, nhưng vẫn không nghĩ ra được có mối giao tình hay xích mích gì với Quận chúa.

Nhưng nếu Quận chúa đã đích thân mời, e rằng không phải là chuyện tốt.

"Quận chúa đích danh muốn mời Tích Nhiễm tiểu thư."

Mọi người đều nhìn về phía Thẩm Tích Nhiễm.

Lúc này, nàng hoàn toàn ngây ngốc.

Nàng?

Nàng với vị Quận chúa kia chắc không quen biết gì chứ?

Một bà vú lớn tuổi bước vào.

"Lão nô là người bên cạnh Quận chúa, kính mời Tích Nhiễm tiểu thư cùng lão nô đi một chuyến."

Bà ta không có chút cung kính nào, tràn đầy mạnh mẽ, thậm chí ánh mắt nhìn Thẩm Tích Nhiễm còn đầy đánh giá và khinh miệt.

Đứng bên cạnh, Thẩm Nhu Nhiên sớm đã ghen ghét đến phát điên.

Thẩm Tích Nhiễm có tài đức gì mà lại được Quận chúa mời chứ?

Thẩm phu nhân muốn ngăn lại, nhưng cũng hiểu rằng, chuyện Quận chúa muốn làm, bà – một phu nhân của Thẩm gia, sao có thể cản nổi?

Dù trong lòng không nỡ, bà cũng chỉ có thể dặn dò con gái cẩn thận mọi chuyện.

Thẩm Tích Nhiễm đáp lại mẫu thân bằng một ánh mắt trấn an.

Vốn dĩ dự định cùng đi Hứa gia, nhưng giờ Thẩm Tích Nhiễm không thể đi nữa, Thẩm phu nhân liền để Thẩm Nhu Nhiên đi một mình.

Phủ Quận chúa.

"Không mau hành lễ với Quận chúa?" Bà vú không vui nhắc nhở.

Thẩm Tích Nhiễm đành phải chấp nhận số phận, nhẹ giọng nói: "Quận chúa an hảo."

Ánh mắt của Quận chúa nhìn nàng không hề thân thiện.

Quận chúa liếc nhìn Thẩm Tích Nhiễm, nhướng mày, đắc ý nói: "Ngươi là lần đầu tiên đến phủ Quận chúa phải không?"

Người này có bệnh à?

Đương nhiên là lần đầu rồi.

Hôm nay là lần đầu tiên mời nàng tới, chẳng lẽ không phải lần đầu sao?

Chẳng đợi Thẩm Tích Nhiễm lên tiếng, Quận chúa đã lạnh giọng: "Ngươi có biết bản Quận chúa tìm ngươi có chuyện gì không?"

Chuyện gì?

Ta đâu phải thần tiên, làm sao biết ngươi tìm ta có chuyện gì chứ?

Nếu ta là thần tiên, giờ này ta đâu có ngồi đây?

À đúng rồi, trong sách có miêu tả về Quận chúa này.

Vị Quận chúa này ngang ngược, nhưng lại được Hoàng đế sủng ái. Trước mặt Hoàng đế thì tỏ vẻ thiện lương vô hại, nhưng sau lưng lại vô cùng tàn bạo, đã hại không ít người.

Quan trọng nhất là, Quận chúa này luôn thầm mến Tiêu Mặc Hàn.

Chỉ cần có cô gái nào dính dáng đến Tiêu Mặc Hàn, cuối cùng đều vô duyên vô cớ mà biến mất.

Xem ra, chuyện này đều là do Quận chúa đứng sau giật dây.

Quận chúa cười lạnh lùng: "Ngươi không nghĩ bản Quận chúa mời ngươi đến chỉ để nhìn ngươi chứ?"

Nụ cười của Quận chúa tràn đầy ngông cuồng: "Tiêu Mặc Hàn là người mà bản Quận chúa để ý, đời này chỉ có thể thuộc về bản Quận chúa."

"Ta muốn ngươi biến mất! Ai bảo ngươi xuất hiện trước mặt Tiêu Mặc Hàn?"

"Hôm đó ngươi đã nói gì với hắn, mà hắn lại đối xử đặc biệt với ngươi như vậy?"

"Ngươi có biết không? Đến bản Quận chúa cũng chưa từng được đối đãi như thế, tại sao ngươi lại có?"

Giọng nói của Quận chúa ngày càng điên cuồng, ánh mắt đầy tơ máu.

Những lời này khiến Ứng Tâm Di đứng bên cạnh – người đã đến trước Thẩm Tích Nhiễm một chút – chân mềm nhũn, trực tiếp ngã quỵ xuống đất.

Ứng Tâm Di là một trong số ít người có thể nói chuyện với Quận chúa.

So với Ứng Tâm Di đang run sợ, Thẩm Tích Nhiễm lại bình thản vô cùng.

Nụ cười kiêu ngạo trên mặt Quận chúa, khi chạm phải ánh mắt bình tĩnh của Thẩm Tích Nhiễm, đột nhiên tắt ngấm.

17.

Sắc mặt Quận chúa trở nên vô cùng khó coi.

Chuyện này hoàn toàn khác xa so với những gì nàng tưởng tượng.

Nàng trừng mắt nhìn Thẩm Tích Nhiễm, tức giận chất vấn: "Ngươi chẳng lẽ không có gì để giải thích sao?"

Thẩm Tích Nhiễm bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Quận chúa muốn nghe câu trả lời như thế nào đây?"

Gương mặt Quận chúa âm trầm, lạnh lùng nói: "Tất nhiên là sự thật. Nhưng nếu ta là ngươi, chắc chắn sẽ biết rõ lời nào nên nói, lời nào không nên nói."

"Vậy Quận chúa gợi ý một chút đi, để ta có thể nói theo ý Quận chúa muốn nghe."

"Ngươi chỉ cần nói ngươi không có quan hệ gì với Tiêu Mặc Hàn, Tiêu Mặc Hàn thuộc về bản Quận chúa…"

"Nhưng nói vậy có ích gì chứ?"

"Sự thật ra sao thì vẫn là như vậy, không phải sao?"

"Quận chúa chẳng lẽ muốn tự lừa mình dối người sao?"

"..."

Lời của Quận chúa nghẹn lại trong cổ họng, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.

Lần đầu tiên, có người thẳng thắn nói ra những lời này, phản bác lại nàng.

Thẩm Tích Nhiễm cảm thấy, có một số chuyện vẫn nên trực diện đối mặt, không thể trốn tránh, cũng không thể sợ hãi. Nếu không, người chịu thiệt chỉ là chính mình.

"Quận chúa có lẽ không biết? Ta chẳng còn sống được bao lâu nữa. Ta chỉ muốn dành chút thời gian ít ỏi còn lại để ở bên mẫu thân…"

"Cái gì?"

Quận chúa không nhịn được mà thầm kêu lên trong lòng. Không đúng! Tin tức quan trọng như vậy, tại sao không ai báo cho nàng biết?

Lúc này, cả người Quận chúa rơi vào sự tự trách sâu sắc.

Nàng hận không thể tự vả mình mấy cái.

Sao nàng có thể đi uy hiếp một người như thế này chứ? Thật chẳng khác gì cầm thú!

"Vậy nên, thay vì đặt tâm tư lên người ta, Quận chúa chi bằng hãy đặt nó lên Tiêu Mặc Hàn."

"Dù sao ta cũng sớm muộn gì cũng chết, làm bẩn tay Quận chúa thì không hay đâu."

Ứng Tâm Di: "..."

Lại còn có thể làm như vậy sao?

Nhưng nhìn nàng ta, không giống như người đang cận kề cái chết, thật sự đáng nghi ngờ.

Quận chúa trầm mặc giây lát, rồi lên tiếng: "Sao ngươi không nói cho bản Quận chúa chuyện này sớm hơn? Nếu vậy, bản Quận chúa đã không…"

Không uy hiếp ngươi nữa.

Cũng sẽ không làm ra chuyện vô nhân tính như vậy.

Nhưng những lời này đến miệng rồi, nàng lại không sao nói ra được.

Chết tiệt.

"Quận chúa yêu mến Thủ phủ đại nhân, vậy thì nên ra tay từ Thủ phủ đại nhân, chứ không phải từ những người bên cạnh ngài ấy."

"Người làm như vậy chỉ là vô ích mà thôi."

"Ngươi nói cũng đúng."

"Quận chúa, ngài có biết nam nhân thích kiểu nữ tử như thế nào không?"

"Kiểu nào?" Đôi mắt quận chúa tràn đầy hứng khởi, kích động hỏi.

"Hiền thục dịu dàng, đoan trang lịch sự. Quan trọng nhất là không được quá hay ghen..." Thẩm Tích Nhiễm thản nhiên nói, mặt không đổi sắc, hơi thở cũng không loạn.

Quận chúa nhìn Thẩm Tích Nhiễm, nghe nàng nói đầy quả quyết, liền cảm thấy đúng, nàng chính là kiểu người như vậy.

Nhưng nàng quên mất rằng, đã có rất nhiều người từng nói với nàng những lời này, và tất cả bọn họ đều đã bị nàng xử tử.

Ứng Tâm Di: "..." Cả người sững sờ như hóa đá.

Quận chúa tràn đầy khao khát học hỏi: "Còn gì nữa không? Nói tiếp đi."

"Quận chúa nên tìm hiểu sở thích của Thủ phủ đại nhân, sau đó làm theo sở thích của ngài ấy. Như vậy, ánh mắt của Thủ phủ đại nhân tự nhiên sẽ dừng lại trên người quận chúa."

Nghe vậy, quận chúa lại lộ vẻ do dự.

Những lời này nghe có vẻ hợp lý, nhưng lại có gì đó không đúng.

"Quận chúa không tin lời ta sao?" Thẩm Tích Nhiễm hỏi ngược lại.

Quận chúa nhìn nàng, kinh ngạc—ngay cả điều này nàng ta cũng có thể nhận ra sao?

Thẩm Tích Nhiễm khẽ cười: "Quận chúa cứ thử xem, trong vòng năm ngày nhất định sẽ có thu hoạch bất ngờ."

Quận chúa vui sướng, phấn khích hỏi: "Thật sao? Vậy có kế hoạch cụ thể nào không?"

"Đến đây, bổn quận chúa tìm một nơi tốt, chúng ta ngồi xuống nói chuyện kỹ hơn."

Thẩm Tích Nhiễm cứ thế đi theo quận chúa.

Ứng Tâm Di thì ngây ngốc đứng đó.

Sao vận may của Thẩm Tích Nhiễm lại tốt đến vậy? Sao không bị trừng phạt? Sao không bị đánh đến thừa sống thiếu chết chứ?

"Khoan đã, quận chúa, ta có chuyện muốn nói!" Ứng Tâm Di gấp gáp gọi.

Bên cạnh quận chúa chỉ có vài người, mà nàng ta lại là một trong số đó. Chính nhờ quận chúa, nàng mới có thể sống thoải mái trong nhà họ Ứng. Không thể để Thẩm Tích Nhiễm xuất hiện rồi khiến mọi nỗ lực bao năm qua của mình đổ sông đổ bể được.

Sau một canh giờ, phủ quận chúa bị bao vây.

"Quận chúa, không hay rồi! Thủ phủ đại nhân dẫn theo một đội quân lớn bao vây phủ quận chúa!"

"Cái gì?" Sắc mặt quận chúa thay đổi.

"Thủ phủ dẫn người..."

"Hắn dám sao? Ta là quận chúa cơ mà!"

Ứng Tâm Di nhẹ giọng nhắc nhở: "Quận chúa, Thủ phủ đại nhân là người có thể làm bất cứ chuyện gì."

"Hơn nữa, hoàng thượng lại rất tin tưởng hắn, hôm nay e rằng..."

"Hừ, ta là quận chúa, hắn không dám làm gì ta đâu."

Ứng Tâm Di vội nói: "Quận chúa, chẳng lẽ ngài quên chuyện ba năm trước rồi sao?"

Câu nói của Ứng Tâm Di làm quận chúa giật mình. Ba năm trước, chuyện đó không ai dám nhắc lại.

Quận chúa còn chưa kịp lên tiếng, thì đã thấy Tiêu Mặc Hàn dẫn người bước vào.

Nàng ngước mắt nhìn Tiêu Mặc Hàn, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, lập tức cúi đầu, giọng nói run run: "Thủ phủ... Thủ phủ đại nhân, ngài đến phủ của bổn quận chúa có việc gì..."

Những lời sau đó, giọng nàng run rẩy đến mức gần như bật khóc.

Thẩm Tích Nhiễm bỗng thấy khó hiểu.

Không phải yêu Tiêu Mặc Hàn đến phát điên sao?

Gặp hắn rồi mà phản ứng như vậy?

Chắc chắn là yêu hắn say đắm? Hay là sợ hắn chết khiếp?

Như này thì nói yêu kiểu gì?

Trong sách mô tả quận chúa là người vô cùng tàn bạo, sao bây giờ đứng trước Tiêu Mặc Hàn lại ra thế này?

Thẩm Tích Nhiễm không hề sợ hãi chút nào, ngược lại, nàng ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy ý cười nhìn Tiêu Mặc Hàn.

Thẩm Tích Nhiễm đối diện trực tiếp với ánh mắt của Tiêu Mặc Hàn, bất giác giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Trừng mắt à?

So mắt to sao?

Bên cạnh, quận chúa kéo tay áo nàng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hành lễ đi."

Không phải chứ, quận chúa, người tàn bạo, ngang ngược, bây giờ không nên hèn mọn, dè dặt thế này đâu.

Thế này không hợp với hình tượng của người đâu? Quận chúa, người tỉnh táo lại đi!

Dưới sự kiên trì kéo áo của quận chúa, Thẩm Tích Nhiễm đành phải cúi người hành lễ: "Bái kiến Thủ phủ đại nhân."

Thẩm Tích Nhiễm: Quận chúa, hình tượng của ngài trong lòng ta đã hoàn toàn sụp đổ rồi.

Nàng vận một bộ váy đỏ dài, từng bước đi nhẹ nhàng, tựa như tiên nữ giáng trần.

Dưới ánh trăng sáng, dung nhan nàng kiều diễm, lông mày thanh tú như tranh vẽ, đôi môi khẽ hé lộ hàm răng trắng muốt, toát lên vẻ e ấp đầy quyến rũ.

Mái tóc đen dài như mây khẽ tung bay, dường như mang theo một thứ ma lực bí ẩn.

Hương thơm dịu dàng toát ra từ người nàng khiến ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nàng, không ai có thể cưỡng lại sức hút ấy.

Nụ cười ấy lại càng tôn lên vẻ đẹp của nàng.

Tiêu Mặc Hàn bỗng cảm thấy hơi thở gấp gáp, cảm giác này khiến hắn không khỏi cau mày.


Danh sách chương

  1. Sau Khi Xuyên Sách, Thủ Phụ Đại Nhân Vì Ta Mà Phát Điên
  2. Sau Khi Xuyên Sách, Thủ Phụ Đại Nhân Vì Ta Mà Phát Điên P2
  3. Sau Khi Xuyên Sách, Thủ Phụ Đại Nhân Vì Ta Mà Phát Điên P3
  4. Sau Khi Xuyên Sách, Thủ Phụ Đại Nhân Vì Ta Mà Phát Điên P4
  5. Sau Khi Xuyên Sách, Thủ Phụ Đại Nhân Vì Ta Mà Phát Điên P5
  6. Sau Khi Xuyên Sách, Thủ Phụ Đại Nhân Vì Ta Mà Phát Điên P6
Mới hơn Cũ hơn