Giới Thiệu:
Thẩm Tích Nhiễm xuyên vào cuốn sách và trở thành nhân vật nữ phụ độc ác, vốn là một người mơ mộng về tình yêu, bị người yêu lợi dụng rồi cuối cùng chết thảm.
Cô xuyên không đến đây, đương nhiên phải kết thúc cuộc đời bi thảm của nữ phụ, dù sao cũng phải lấy chồng, vậy thì lấy Thủ Phụ Đại Nhân đi.
Dù sao Thủ Phụ cũng không phải là người dễ mến, không có cha mẹ chồng, cô chỉ cần an phận làm một con cá mặn là được rồi.
Thẩm Tích Nhiễm vào phủ Thủ Phụ, mọi thứ đều bị xáo trộn.
Tuy nhiên, Thủ Phụ lại mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Đến một ngày, Thẩm Tích Nhiễm xoa eo, giận dữ nhìn Thủ Phụ.
Cô đẩy bản sao nhỏ của Thủ Phụ đến trước mặt hắn.
‘Cái này có cần giải thích không?’
‘Lúc trước ngươi đã nói thế nào?’"
Tác giả: Mộ Cẩm Mặc
Trạng thái: Đã hoàn thành
Thể loại: Ngôn tình cổ đại, xuyên không, kỳ ảo
1.
Trước chiếc giường cổ kính, một nữ tử tựa như tiên giáng trần đang ngây người ngồi đó.
Nàng đã nhìn chằm chằm mọi thứ xung quanh suốt hai canh giờ.
Tiểu nha hoàn bên cạnh đầy lo lắng, hồi lâu sau mới chậm rãi tiến lên, nhẹ giọng gọi: “Tiểu tiểu thư, có phải thân thể không khỏe không?”
Thẩm Tích Nhiễm bừng tỉnh khỏi cơn mơ hồ.
“Ta không sao.” Nàng nhẹ giọng đáp.
Nàng hận không thể đứng lên múa một bài ngay tại chỗ để nha hoàn tin rằng mình thực sự khỏe mạnh.
Vừa rồi nàng vẫn không cam lòng mà nghĩ rằng, tất cả chuyện này chắc chắn chỉ là một giấc mơ.
Nhưng nha hoàn sống sờ sờ trước mặt, dù nàng có không tin thế nào đi nữa, cũng phải chấp nhận sự thật. Nàng xuyên sách rồi.
Trước đó, nàng đang nghiên cứu phương án phẫu thuật, đồng nghiệp thấy bầu không khí căng thẳng nên kể lại quyển tiểu thuyết mới đọc hôm qua để trêu chọc nàng.
Vốn dĩ nàng không định nghe, nhưng lại bị cuốn hút.
Nàng tò mò muốn biết, ai lại có thể viết ra một câu chuyện ngược tâm đến vậy.
Nào ngờ, chỉ một phút lơ đãng, nàng trượt chân ngã từ cầu thang xuống. Khi mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.
Nàng đã trở thành Thẩm Tích Nhiễm.
Cùng tên cùng họ với nữ phụ ác độc trong quyển tiểu thuyết kia.
Là tiểu thư được nuông chiều trong phủ, được cả nhà yêu thương đến mức ngang ngược.
Tại một buổi gia yến, nàng lại đem lòng yêu Tiết Trí Dĩ, nhất quyết đòi gả cho hắn.
Vì muốn thành thân với Tiết Trí Dĩ, nàng làm loạn đủ điều, lần này thậm chí suýt mất mạng.
Bởi vậy, nha hoàn mới phải trông chừng nàng chặt như thế.
“Tiểu tiểu thư, tiểu tiểu thư.” Giọng của nha hoàn lại vang lên lần nữa.
Trong thanh âm còn mang theo sự vui mừng: “Công tử đã trở về, còn mang theo dạ minh châu mà tiểu thư yêu thích nhất.”
Công tử mà nha hoàn nhắc tới chính là Tiết Trí Dĩ.
Trong mắt người ngoài, hắn là nghĩa tử của Thẩm gia, nhưng chỉ có người trong phủ biết rõ, hắn thực chất là con trai ruột của Thẩm lão gia, chỉ là không phải do chính thất sinh ra.
Thẩm Tích Nhiễm ngước mắt nhìn trời, không nói nên lời.
Hiện tại Tiết Trí Dĩ vẫn có thể đối xử với nàng như bình thường, chẳng qua là do cha mẹ ép buộc. Nhưng lúc này hắn đã có người trong lòng rồi.
Sao không xuyên tới sớm hơn một chút chứ?
“Tiểu tiểu thư, người có phải vẫn thấy không khỏe không?” Nha hoàn lo lắng hỏi.
Nếu là bình thường, tiểu thư đã sớm chạy ra ngoài rồi, sao bây giờ lại ngồi đây bình thản như vậy?
Thẩm Tích Nhiễm không trả lời.
Nàng cúi đầu nhìn đôi tay mảnh mai của mình, hoàn toàn khác với đôi tay đã quen cầm dao phẫu thuật trước kia.
Nàng đứng dậy, bước đến bàn, vừa định cầm lấy cây kéo trên bàn thì nha hoàn đã vội vàng chạy tới, giành lấy nó.
“Tiểu tiểu thư muốn dùng kéo làm gì? Để nô tỳ làm là được.”
“Tay của tiểu thư không thể động đến những thứ thô ráp thế này. Nếu bị thương thì phải làm sao đây?”
Thẩm Tích Nhiễm lắc đầu.
Nàng chỉ muốn cầm kéo thôi, chứ đâu có định làm gì.
Cầm một cây kéo thì đã sao? Chẳng lẽ cầm một chút là tay thô ráp đi à?
Thôi bỏ đi.
Xét theo tính tình của nguyên chủ, nha hoàn lo lắng như vậy cũng không phải không có lý.
Thẩm Tích Nhiễm bất đắc dĩ thở dài.
Xem ra, trong khoảng thời gian tới, muốn động đến dao kéo thực sự có chút khó khăn.
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
“Nhiễm Nhiễm, con của nương, thân thể còn chưa khỏe, sao có thể xuống giường được?”
Thẩm phu nhân không còn dáng vẻ đoan trang như khi ở trước mặt người ngoài, mà vội vàng chạy đến bên Thẩm Tích Nhiễm.
Nàng bị Thẩm phu nhân ôm chặt vào lòng, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi: “Nương, đừng lo lắng, nữ nhi không sao.”
Thẩm phu nhân mỉm cười, trong mắt tràn đầy yêu thương, đưa tay vuốt ve mái tóc của nàng: “Sau này không được tùy hứng như lần này nữa. Nếu con có chuyện gì, cha mẹ biết phải làm sao đây?”
Thẩm Tích Nhiễm không nói gì, nhưng hốc mắt lại đỏ lên.
Từ nhỏ, nàng đã là cô nhi, chưa từng được hưởng tình mẫu tử.
Một mẫu thân yêu thương con gái hết lòng như Thẩm phu nhân, giờ đây lại trở thành mẹ của nàng.
Thế nhưng, nguyên chủ lại chỉ một lòng hướng về Tiết Trí Dĩ, hoàn toàn không để tâm đến những người xung quanh.
Mà Tiết Trí Dĩ lại dựa vào Thẩm gia, giẫm lên sinh mạng của họ để từng bước leo lên cao.
“Trí Dĩ đã về, còn mang theo dạ minh châu mà con yêu thích nhất.” Thẩm phu nhân vừa vuốt tóc nàng, vừa bất đắc dĩ nói: “Ra gặp một chút đi.”
Bà biết rõ con gái yêu mến Tiết Trí Dĩ, nếu không thuận theo, chẳng biết lại xảy ra chuyện gì nữa. Bà không dám lấy mạng con gái ra để đánh cược.
Thẩm Tích Nhiễm chán nản nói: “Con chỉ muốn nói chuyện với nương thôi.”
“Được được, nương sẽ ở đây trò chuyện với con. Còn dạ minh châu ấy, trong phủ không thiếu.” Thẩm phu nhân nhẹ giọng dỗ dành, nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười.
Con gái bà… dường như đã thay đổi.
Sau khi dỗ dành một lúc lâu, thấy con gái ngủ say, Thẩm phu nhân nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng.
Chỉ là, ngay khi bước ra khỏi cửa, vẻ mặt dịu dàng ban nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo thâm trầm.
Xem ra, trong phủ có vài người cần phải được dạy dỗ lại.
2.
Trong phòng, Thẩm Tích Nhiễm đã tỉnh từ lâu.
Thực ra, nàng chưa từng ngủ, chỉ là giả vờ nhắm mắt vì không biết phải nói gì với mẫu thân của nguyên chủ.
Nàng sợ nếu mình nói quá nhiều, sẽ để lộ sơ hở.
Thẩm Tích Nhiễm tựa vào giường, lưng dựa vào đống gối, nhìn chén thuốc đen kịt trong tay nha hoàn, liền lắc đầu: “Mang ra xa một chút, ta không uống.”
Nếu uống thứ này vào, e rằng mạng nhỏ của nàng thật sự sẽ chẳng còn.
Nha hoàn cầm chén thuốc, gương mặt đầy bất lực nhìn Thẩm Tích Nhiễm.
Nàng chớp chớp đôi mắt ướt át, đáng thương nói: “Đổ đi có được không? Nhớ giấu mẫu thân nhé.”
Thấy nha hoàn có vẻ dao động, nàng tiếp tục nài nỉ: “Ngươi không nói, ta không nói, thì sẽ chẳng ai biết cả.”
Nha hoàn mềm lòng, ngoan ngoãn mang thuốc đổ đi.
Đến khi nàng ta nhận ra mình vừa làm gì, thì đã quá muộn.
Nha hoàn chỉ biết thở dài:
“Tiểu thư, lần nào cũng vậy.”
“Tiểu thư, người không uống thuốc, lỡ như bệnh lại nặng hơn thì sao?”
“Chẳng lẽ tiểu thư không muốn sớm khỏe lại ư?” Giọng nha hoàn đầy lo lắng.
“Không uống thuốc, chờ thêm ít ngày, tự nhiên sẽ khỏe thôi.” Thẩm Tích Nhiễm mỉm cười đáp.
Nha hoàn lại thở dài, nhưng cũng không nói gì thêm.
Trong phủ này, chỉ cần tiểu thư vui vẻ là được.
Tuyệt đối không thể khiến tiểu thư không vui.
Thẩm phu nhân đến.
Bà nhìn Thẩm Tích Nhiễm, hỏi: “Thân thể vẫn chưa khá hơn sao? Lần này, thực sự không muốn đi gặp Tiết Trí Dĩ à? Sau này đừng có làm loạn với mẫu thân nữa đấy, biết chưa?”
Thẩm Tích Nhiễm thoáng nghi hoặc: “Nữ nhi lần nào cũng làm loạn sao?”
Thẩm phu nhân vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Đương nhiên rồi.”
“Sao vậy? Chẳng lẽ bệnh đến hồ đồ rồi?”
“Hay vẫn chưa tỉnh táo hẳn?”
Thẩm Tích Nhiễm lắc đầu.
Nụ cười trên mặt Thẩm phu nhân lập tức biến mất, giọng điệu có phần không vui: “Lại là Thẩm Nhu Nhiên nói gì với con sao?”
“Tích Nhiễm, chỉ cần còn có mẫu thân, Tiết Trí Dĩ nhất định là của con.”
“Thẩm Nhu Nhiên có thể sống đến giờ, đều là vì con nhân từ.”
“Nếu không phải lúc nhỏ Thẩm Nhu Nhiên đẩy con xuống hồ sen, sao thân thể con lại yếu ớt thế này?”
“Sao phải ngày ngày làm bạn với thuốc thang?”
Thẩm Tích Nhiễm muốn nói gì đó, nhưng thấy Thẩm phu nhân tức giận như vậy, nàng nghĩ nghĩ, rồi lại thôi.
Thấy sắc mặt con gái không tốt, Thẩm phu nhân vội dịu giọng: “Tích Nhiễm, con chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt, những chuyện khác cứ để mẫu thân lo.”
“Thiên hạ này đâu thiếu gì nam tử, chờ con khỏe lại, mẫu thân sẽ đưa con đi gặp gỡ.”
Nếu là nguyên chủ trước đây, chắc chắn sẽ giận lắm.
Nhưng bây giờ, Thẩm Tích Nhiễm đã không còn là nguyên chủ nữa.
Vậy nên nàng chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Thẩm phu nhân vốn không vừa mắt Tiết Trí Dĩ, chỉ là vì con gái thích, nên bà đành chiều theo.
Dù sao cũng chẳng có gì quan trọng hơn sức khỏe của con gái.
Thẩm Nhu Nhiên mới là nữ chính của cuốn truyện này.
Mọi chuyện nàng ta chịu bây giờ đều do Thẩm phu nhân sắp đặt, chỉ để thay Thẩm Tích Nhiễm xả giận.
Thẩm Tích Nhiễm nhào vào lòng Thẩm phu nhân, ngọt ngào nói: “Mẫu thân, người nói thật chứ?”
“Vậy con có thể không cần Tiết Trí Dĩ không?”
Mắt Thẩm phu nhân sáng lên: “Tích Nhiễm, con nói thật sao?”
Nàng nghiêm túc gật đầu: “Hắn thích Thẩm Nhu Nhiên, con không cần hắn nữa.”
“Mẫu thân nói đúng, thiên hạ thiếu gì tài tử, con có thể ra ngoài nhiều hơn, biết đâu gặp được người mình thích?”
“Vả lại, người ta còn nói ‘Thà phá mười ngôi chùa, còn hơn hủy một mối nhân duyên’. Con không muốn làm người xấu.”
Thẩm phu nhân xúc động đến rơi nước mắt, vỗ nhẹ lưng nàng: “Ừ, Tích Nhiễm có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.”
“Chỉ là… con không được hôm nay nói vậy, mai lại đổi ý.”
Thẩm Tích Nhiễm bật cười.
Thực ra, không thể trách Thẩm phu nhân quá cẩn thận.
Mà là do nguyên chủ trước đây quá thất thường.
Trước kia, nguyên chủ cũng từng nói những lời này.
Thẩm Tích Nhiễm nghĩ, chỉ cần không dính dáng đến Tiết Trí Dĩ, để hắn và Thẩm Nhu Nhiên đến với nhau, thì nàng sẽ không bị liên lụy.
“Chờ đến khi con khỏe hẳn, mẫu thân sẽ lập tức sắp xếp.”
“Nương, sau này con sẽ tự tìm, đảm bảo mang về một vị hôn phu tốt cho người xem. Một người yêu thương con như châu báu.”
Thẩm Tích Nhiễm cười nhẹ.
Thẩm phu nhân bị nàng chọc cười.
Bà vỗ nhẹ lưng nàng, dịu dàng nói: “Được rồi, được rồi, con thật biết cách làm mẫu thân vui. Nhưng ta là thật lòng mong chờ đấy nhé.”
“Người cứ chờ xem.”
Lúc này, có gia nhân đến báo, nói có chuyện cần Thẩm phu nhân xử lý.
Bà dù không nỡ rời đi, nhưng vẫn dặn dò vài câu rồi rời khỏi.
Nửa đêm.
Thẩm Tích Nhiễm vừa tỉnh dậy, đã thấy một nam nhân đứng bên giường mình.
“Tích Nhiễm.” Giọng nói trầm thấp vang lên.
Nàng sững người.
Muốn hù chết người ta sao?!
Nàng lập tức cầm kéo giấu dưới gối, đâm về phía hắn.
Nam nhân trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Giống như hành động của nàng khiến hắn quá mức khó hiểu.
“Tiểu thư, có chuyện gì sao?” Giọng nha hoàn vang lên.
“Không nhận ra ta sao?” Tiết Trí Dĩ lạnh giọng hỏi.
Thẩm Tích Nhiễm gật đầu.
Nhận cái gì chứ, ngươi là ai mà ta phải nhớ?
Một nam nhân lẻn vào khuê phòng nữ tử giữa đêm khuya, vậy mà còn có lý sao?
Tiết Trí Dĩ nghiến răng nghiến lợi: “Ta là Tiết Trí Dĩ.”
Nàng gật đầu.
À, thì ra là vị hôn phu rẻ mạt kia.
Chỉ với ngoại hình này, nguyên chủ vì sao lại một lòng với hắn chứ?
Loại người như vậy, nàng thực sự không thèm ngó tới.
3.
Tiết Trí Dĩ ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thẩm Tích Nhiễm.
Ánh mắt của hắn khiến nàng cảm thấy lạnh sống lưng.
Trong lòng Thẩm Tích Nhiễm không hề sợ hãi, nhưng cơ thể lại không nghe lời, toàn thân run rẩy.
Tiết Trí Dĩ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng nói: "Đêm nay là lỗi của ta, ngày mai ta sẽ đến tìm nàng."
Tìm ta?
Tìm ta để làm gì?
À, trong cốt truyện nguyên tác, nàng vẫn còn nhớ mơ hồ một chút.
Tiết Trí Dĩ đưa nàng đến gặp Tam vương gia.
Cũng chính ngày đó, nàng bị hắn tính toán, bị ép buộc trao thân cho Tam Vương gia. Danh tiết của nàng hoàn toàn bị hủy hoại từ đó.
Tiết Trí Dĩ nói với nàng rằng, con đường duy nhất của nàng là lấy Tam vương gia.
Nhưng người đó tuổi tác đã đủ làm cha nàng, vậy mà hắn lại bảo rằng nàng và Tam Vương gia là một đôi trời sinh?
Hắn không ngớt lời tán dương Tam Vương gia như thể đó là bậc nam nhân hoàn mỹ nhất trần đời.
Biết trước kịch bản phía sau, Thẩm Tích Nhiễm chỉ cảm thấy kẻ trước mặt thật ghê tởm.
Ánh mắt lạnh lùng của nàng đáp xuống người Tiết Trí Dĩ.
Hắn dường như không kiên nhẫn được nữa, cất giọng có phần khó chịu: "Ta đương nhiên là có việc quan trọng cần tìm nàng, chẳng lẽ còn muốn hại nàng sao?"
Ánh mắt hắn đầy bực bội và mất kiên nhẫn.
Bình thường, Thẩm Tích Nhiễm vốn là người không có đầu óc, cũng rất nghe lời. Hắn nói gì nàng đều nghe theo. Lần này sao lại cự tuyệt?
Hừ, sao vậy? Bị cự tuyệt rồi nên không vui sao?
Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Thẩm Tích Nhiễm cúi đầu, khẽ nói: "Người vẫn chưa khỏe hẳn, không muốn ra ngoài."
Sắc mặt Tiết Trí Dĩ có chút tốt hơn.
Ừ, như vậy mới là Thẩm Tích Nhiễm.
"Không sao, có ta ở đây, sẽ không để nàng gặp chuyện gì đâu."
Hừ, thật sao?
Chẳng phải chính vì có ngươi nên ta mới không an toàn sao?
Chính vì dã tâm của ngươi, ta mới gặp chuyện.
Thẩm Tích Nhiễm tỏ ra khó xử, nói: "Nhưng ta không muốn ra ngoài."
"Đại ca, người đang ép ta phải đi sao?"
"Mẫu thân có biết chuyện này không?"
Đại ca?
Tiết Trí Dĩ ngạc nhiên nhìn Thẩm Tích Nhiễm.
Từ khi biết được tình cảm của Thẩm Tích Nhiễm dành cho mình, hắn đã hiểu vì sao nàng không gọi mình là "đại ca" mà là "Dĩ ca".
Giờ đây bị gọi là "đại ca", hắn lại cảm thấy khó hiểu.
Hắn đang suy nghĩ, trong khoảng thời gian này, chuyện gì đã xảy ra với Thẩm Tích Nhiễm, khiến nàng thay đổi như vậy.
Tiết Trí Dĩ quan tâm hỏi: "Nhiễm Nhiễm, khoảng thời gian này có ai nói gì với nàng không?"
Nếu không, Thẩm Tích Nhiễm sẽ không như vậy.
Thẩm Tích Nhiễm giả vờ khó xử, mãi sau mới ấp úng nói: "Không, ta đều ở trong phủ, không ai tìm ta nói chuyện."
"Người ta tiếp xúc cũng chỉ có Nhu Nhiên muội muội, có điều..." Nói đến đây, Thẩm Tích Nhiễm vội vàng che miệng lại, giả vờ như bị dọa, không nói nữa.
Tiết Trí Dĩ đại khái đã đoán ra điều gì.
Hắn nhìn nàng, khẽ cười:
"Tích Nhiễm, ngoan, đừng tin lời ai khác ngoài đại ca, biết không?"
Thẩm Tích Nhiễm chỉ muốn đấm thẳng vào mặt hắn.
Nàng ngước lên, ánh mắt đầy nghi hoặc:
"Nhưng... nhưng Nhu Nhiên không phải người ngoài."
Tiết Trí Dĩ: "..." Quả nhiên là do Thẩm Nhu Nhiên nhân lúc hắn vắng mặt mà nói gì đó với nàng.
Chắc chắn vì thế mà nàng mới bắt đầu đề phòng hắn.
"Nhu Nhiên muội nói, huynh thích muội ấy."
"Nói rằng đợi huynh lấy được thứ huynh muốn từ ta, huynh sẽ giết ta, sau đó cưới muội ấy."
"..."
"Muội ấy còn nói, huynh muốn đem ta tặng cho Tam Vương gia."
"Nói Tam Vương gia đủ tuổi làm phụ thân ta."
"Nói cho dù ta không đồng ý, huynh cũng sẽ có cách ép ta gật đầu."
"..."
Cái đồ Thẩm Nhu Nhiên chết tiệt! Nàng ta lại không nhịn được mà nói hết ra rồi sao?
Chuyện này, ngoài hắn và Thẩm Nhu Nhiên ra, tuyệt đối không có người thứ ba biết.
Thẩm Tích Nhiễm đã biết hết, vậy thì chỉ có thể là do Thẩm Nhu Nhiên tiết lộ.
"Nàng ta còn nói..."
"Tích Nhiễm!"
Tiết Trí Dĩ nghiêm giọng ngắt lời nàng. Hắn không muốn nàng tiếp tục nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Sắc mặt hắn khó coi đến cực điểm, khó coi đến mức giống như đang khóc:
"Tích Nhiễm, sau này đừng qua lại với Nhu Nhiên nữa, cũng đừng gặp nàng ta. Có lẽ đầu óc nàng ta có vấn đề nên mới ăn nói hồ đồ như vậy."
"Đại ca là người thương yêu muội nhất, sao có thể làm chuyện tàn nhẫn với muội được?"
"Nghe lời, trên đời này chỉ có đại ca là tốt với muội nhất."
"Đừng suy nghĩ linh tinh, biết chưa?"
Thẩm Tích Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lại né tránh bàn tay đang định chạm vào nàng của Tiết Trí Dĩ.
Hắn thấy nàng không nói thêm gì nữa, mới âm thầm thở phào.
Thẩm Tích Nhiễm có vẻ đã bắt đầu nghi ngờ hắn.
Hắn phải tìm cách khiến nàng hoàn toàn tin tưởng trở lại.
Đáy mắt hắn lóe lên vẻ khó chịu, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt.
Tại sao Thẩm Tích Nhiễm không thể tiếp tục ngu ngốc như trước kia chứ?
Bên ngoài, một nha hoàn nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức biến đổi:
"Tiểu thư, người ta thường nói không có lửa làm sao có khói. Dù lời Thẩm Nhu Nhiên tiểu thư nói có hơi khó nghe, nhưng tiểu thư cũng phải đề phòng."
"Chắc chắn là nàng ta đã nghe được tin tức gì đó mới nói như vậy."
"Tiểu thư vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Thẩm Tích Nhiễm nhìn nha hoàn đó.
Nàng ta là một người tốt, vẫn luôn trung thành và hết lòng vì nàng.
Tiết Trí Dĩ không quay về phòng ngay mà lặng lẽ quan sát xung quanh. Sau khi chắc chắn không có ai theo dõi, hắn xoay người bước thẳng đến viện của Thẩm Nhu Nhiên.
Trong phòng vẫn còn ánh đèn, rõ ràng là nàng đang đợi hắn xuất hiện.
Vừa nhìn thấy Tiết Trí Dĩ, gương mặt Thẩm Nhu Nhiên bừng lên vẻ vui sướng:
"Đại ca!"
Vì quá mừng rỡ, nàng hoàn toàn không nhận ra sắc mặt hắn lúc này khó coi đến mức nào.
"Ta đã dặn ngươi không được đến tìm Thẩm Tích Nhiễm, ngươi quên rồi sao?" Tiết Trí Dĩ tiến lên, giọng nói lạnh lẽo, trong lời lẽ mang theo ý cảnh cáo.
Thẩm Nhu Nhiên khẽ ngước mắt nhìn hắn, cắn môi chặt, không lên tiếng.
Nàng vốn có dáng vẻ yếu đuối, lúc này lại đỏ hoe đôi mắt, sắc mặt tái nhợt, tựa như một đóa lê trắng đẫm sương, khiến người khác không khỏi mềm lòng.
Những lời trách mắng vốn chuẩn bị sẵn trong lòng, hắn bỗng không nỡ thốt ra nữa.
Tiết Trí Dĩ khẽ thở dài, đưa tay đặt lên vai nàng, giọng nói trở nên dịu dàng hơn:
"Nhu Nhiên, đừng khóc."
Thẩm Nhu Nhiên ngước lên, chất vấn:
"Đại ca chẳng phải không tin ta sao? Chẳng phải chỉ tin một mình Thẩm Tích Nhiễm thôi sao? Vậy sao còn đến đây an ủi ta làm gì?"
"Vừa rồi là ta sai."
"Ta quá nóng vội, chưa kịp suy nghĩ thấu đáo."
"Xin lỗi, Nhu Nhiên."
Nàng vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Tiết Trí Dĩ dường như đã quên mất cơn giận khi nãy của mình.
Lúc này, hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai:
"Ta nóng vội như vậy là vì lo sợ bao nhiêu năm tâm huyết của ta bị phá hỏng."
"Ta muốn nhanh chóng cưới nàng, muốn được ở bên nàng."
"Vậy nên mới vội vàng như thế."
Nghe vậy, sự giận dỗi trên gương mặt Thẩm Nhu Nhiên dần tan biến, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ.
Danh sách chương
- Sau Khi Xuyên Sách, Thủ Phụ Đại Nhân Vì Ta Mà Phát Điên
- Sau Khi Xuyên Sách, Thủ Phụ Đại Nhân Vì Ta Mà Phát Điên P2
- Sau Khi Xuyên Sách, Thủ Phụ Đại Nhân Vì Ta Mà Phát Điên P3
- Sau Khi Xuyên Sách, Thủ Phụ Đại Nhân Vì Ta Mà Phát Điên P4
- Sau Khi Xuyên Sách, Thủ Phụ Đại Nhân Vì Ta Mà Phát Điên P5
- Sau Khi Xuyên Sách, Thủ Phụ Đại Nhân Vì Ta Mà Phát Điên P6