20.
Lâm mụ mụ nhận lệnh xong liền bắt tay vào lên kế hoạch trừ khử tâm phúc bên cạnh Vinh Quý phi.
Bà ta biết rõ chuyện này phải làm thật sạch sẽ, không thể để ai nắm được thóp của Hoàng hậu.
Sau khi dò xét cẩn thận, Lâm mụ mụ phát hiện bên cạnh Vinh Quý phi có một cung nữ tên là Thúy Nhi, là nha hoàn hồi môn đi theo từ nhỏ, được Vinh Quý phi vô cùng tin tưởng.
Như thể đã tìm được điểm đột phá, Lâm mụ mụ quyết định ra tay từ Thúy Nhi.
Hôm đó, Lâm mụ mụ viện cớ gọi Thúy Nhi đến tẩm cung của Hoàng hậu. Vừa bước vào cửa, Thúy Nhi lập tức cảm thấy bầu không khí có chút bất thường.
Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên ghế, sắc mặt âm trầm, còn Lâm mụ mụ thì đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh băng.
Hoàng hậu lạnh lùng cất giọng: “Thúy Nhi, ngươi có biết tội không?”
Thúy Nhi hoảng hốt quỳ sụp xuống, giọng run rẩy: “Nương nương, nô tỳ không biết mình phạm tội gì.”
Hoàng hậu đập mạnh tay xuống bàn, quát lớn: “Còn dám chối! Ngươi là cung nữ thân cận của Vinh Quý phi, vậy mà dám đứng trước mặt bổn cung đặt điều ly gián, gây mâu thuẫn giữa ta và nàng ta. Ngươi nói xem, tội này đáng bị xử thế nào?”
Thúy Nhi sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy: “Nương nương, nô tỳ bị oan! Nô tỳ một lòng trung thành với người, chưa từng nói xấu Vinh Quý phi.”
Lâm mụ mụ ở bên cạnh cười lạnh: “Còn dám cứng miệng à? Chúng ta đã có bằng chứng trong tay, ngươi chính là gian tế do Vinh Quý phi phái tới theo dõi Hoàng hậu nương nương!”
Thúy Nhi biết mình không còn đường thoát, tuyệt vọng bật khóc: “Nương nương, xin tha cho nô tỳ! Nô tỳ bị ép buộc! Vinh Quý phi đe dọa nô tỳ, nếu không làm theo lệnh bà ấy thì cả nhà nô tỳ sẽ mất mạng…”
Thế nhưng, ánh mắt Hoàng hậu vẫn lạnh lùng như băng: “Ngươi nghĩ bổn cung sẽ tin lời ngươi sao? Một tiện tỳ như ngươi lại dám phản bội bổn cung, bổn cung tuyệt đối không tha cho ngươi!”
Dứt lời, Hoàng hậu liếc mắt ra hiệu. Lâm mụ mụ hiểu ý, lập tức lấy ra một gói thuốc độc từ trong tay áo, đưa cho Thúy Nhi.
Lâm mụ mụ nói: “Đây là một gói thuốc độc, uống nó đi, ngươi sẽ được chết toàn thây, không phải chịu tra tấn đau đớn.”
Thúy Nhi nhìn gói thuốc độc trên tay, biết rằng mình đã không còn đường lui. Nàng ta run rẩy cầm lấy, nước mắt lăn dài: “Nương nương, kiếp sau nô tỳ nhất định báo đáp ân tình này.”
Nói rồi, nàng ta dứt khoát nuốt trọn viên thuốc độc. Không bao lâu sau, nàng ta quằn quại ngã xuống đất, co giật mấy cái rồi tắt thở.
Nhìn thi thể Thúy Nhi, khóe môi Hoàng hậu khẽ nhếch lên, nở một nụ cười hài lòng. Nàng ta quay sang nói với Lâm mụ mụ: “Làm tốt lắm, chuyện này xử lý rất sạch sẽ. Tiếp theo, chúng ta phải tìm cách để Vinh Quý phi biết rằng tâm phúc của ả ta đã chết.”
Lâm mụ mụ gật đầu: “Nương nương yên tâm, lão nô đã sắp xếp thỏa đáng. Sáng mai, Vinh Quý phi nhất định sẽ nhận được tin.”
Sáng hôm sau, Vinh Quý phi quả nhiên nhận được tin Thúy Nhi đã chết. Nàng ta đau đớn tột cùng, không thể tin rằng cung nữ mà mình tin tưởng nhất lại cứ thế mà ra đi.
Vinh Quý phi vừa khóc vừa nói: “Thúy Nhi, sao ngươi có thể rời xa bổn cung như vậy? Bổn cung còn đang đợi ngươi trở về mà!”
Cung nữ thân cận của nàng, Xuân Nhi, đứng bên cạnh an ủi: “Nương nương, xin người đừng quá đau lòng. Thúy Nhi đi rồi, nhưng vẫn còn bọn nô tỳ ở đây. Chúng ta nhất định sẽ báo thù cho nàng ấy!”
Vinh Quý phi đưa tay lau nước mắt, giọng đầy căm hận: “Bổn cung nhất định phải tra rõ xem ai đã hại chết Thúy Nhi!”
Xuân Nhi nghiến răng nói: “Nương nương, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Hoàng hậu! Hôm qua Thúy Nhi bị Hoàng hậu gọi đi, sau đó không bao giờ trở lại. Nhất định là Hoàng hậu đã ra tay với nàng ấy!”
Vinh Quý phi gật đầu, lạnh lùng nói: “Ngươi nói có lý. Hoàng hậu luôn căm hận bổn cung, lần này chắc chắn là mượn cơ hội để trừ bỏ tâm phúc của ta.”
Xuân Nhi nghiến răng căm phẫn: “Nương nương, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết! Chúng ta phải phản công, để Hoàng hậu biết rằng người không dễ dàng bắt nạt!”
Vinh Quý phi trầm tư một lát rồi nói: “Ngươi nói đúng. Chúng ta không thể để ả ta muốn làm gì thì làm. Xuân Nhi, ngươi đi gọi cữu cữu của bổn cung tới đây, bổn cung có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ông ấy.”
Xuân Nhi lĩnh mệnh rời đi. Không lâu sau, cữu cữu của Vinh Quý phi đã có mặt tại cung.
Cữu cữu của nàng là một đại thần trong triều, luôn ủng hộ nàng trở thành Hoàng hậu. Sau khi nghe nàng kể lại sự việc, ông ta phẫn nộ quát lớn: “Con tiện nhân Hoàng hậu này, dám ra tay với Thúy Nhi sao? Chúng ta tuyệt đối không thể tha cho ả ta!”
Vinh Quý phi nghiêm giọng hỏi: “Cữu cữu, vậy chúng ta nên làm gì?”
Cữu cữu trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: “Trước hết, chúng ta phải ra tay từ những kẻ thân tín bên cạnh ả ta. Chỉ cần diệt trừ được Lâm mụ mụ, ả sẽ mất đi cánh tay đắc lực.”
Vinh Quý phi gật đầu đồng tình: “Đúng là một kế hay. Cữu cữu, chuyện này giao cho người xử lý.”
Cữu cữu cười lạnh: “Yên tâm đi, nương nương. Ta nhất định sẽ làm gọn gàng, sạch sẽ.”
Ở một nơi khác, Giang Du Uyển đang tưới hoa, lắng nghe Xuân Bích báo lại tin tức vừa dò la được. Nàng hơi dừng tay một chút, rồi lại tiếp tục tỉa cành như không có chuyện gì xảy ra.
Nàng sớm đã biết, sau lần trước, Hoàng hậu sẽ không dễ dàng bỏ qua. Hoàng hậu có hành động, đó mới là điều bình thường. Nhưng nàng lại không ngờ, tâm địa của Hoàng hậu lại độc ác đến vậy.
Nghĩ đến đây, khóe môi nàng hơi nhếch lên.
Vinh Quý phi cũng không phải kẻ dễ đối phó. Qua mấy lần giao đấu với nàng ta, Giang Du Uyển có thể chắc chắn rằng Vinh Quý phi và Hoàng hậu lúc này như nước với lửa. Nhưng chính điều đó lại tạo ra cơ hội cho nàng.
Nàng có thể mượn thế này để vạch trần bộ mặt thật của Hoàng hậu.
Nghĩ vậy, Giang Du Uyển quyết định tạm thời án binh bất động, quan sát xem cuộc đấu đá giữa Hoàng hậu và Vinh Quý phi sẽ dẫn đến chuyện gì. Nếu tình thế giữa hai người họ thay đổi, nàng lại có thể điều chỉnh kế hoạch của mình.
Trong đầu nàng, hàng loạt khả năng đã được tính toán cẩn thận.
Cùng lúc đó, Vinh Quý phi cũng đang lên kế hoạch trừ khử Lâm mụ mụ.
Nàng biết rõ, Lâm mụ mụ là cánh tay đắc lực của Hoàng hậu. Nếu có thể giết bà ta, Hoàng hậu chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề. Đối phó với Hoàng hậu, cách này hoàn toàn đáng để thử.
Nàng lập tức sai người đi tìm cữu cữu của mình để nhờ ông ấy điều mấy mưu sĩ đáng tin cậy tới.
Những người này đều là tâm phúc của gia tộc nàng, thậm chí có cả tử sĩ được huấn luyện bí mật. Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, một trong số họ, kẻ đang cải trang thành thái giám, đưa ra đề nghị:
“Nương nương, chúng ta có thể lợi dụng người trong cung của Hoàng hậu. Chỉ cần tìm được một cung nữ thích hợp, sai nàng ta hạ độc vào thức ăn của Lâm mụ mụ, bà ta sẽ chết trong im lặng. Đến khi bị điều tra, cái chết này vẫn sẽ chỉ được xem là một chuyện nội bộ trong cung của Hoàng hậu, chẳng ai có thể truy ra chúng ta.”
Vinh Quý phi nghe xong, gật đầu hài lòng: “Kế này rất hay. Nhưng các ngươi phải làm thật cẩn thận, không được để Hoàng hậu phát hiện ra điều gì.”
Tâm phúc kia khom người cam đoan: “Xin nương nương yên tâm, chúng nô tài nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa.”
Trong khi Vinh Quý phi và thuộc hạ đang bàn bạc kế hoạch diệt trừ Lâm mụ mụ, thì bên phía Hoàng hậu, nàng ta cũng đã có đối sách ứng phó.
Dù bị giam cầm trong cung, nhưng tai mắt của Hoàng hậu khắp nơi. Nhất cử nhất động của Vinh Quý phi, nàng ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nàng ta hiểu rõ tham vọng của Vinh Quý phi, cũng biết rằng Lâm mụ mụ chính là chỗ dựa quan trọng nhất của mình. Nếu bà ta gặp chuyện, địa vị của nàng ta sẽ lung lay dữ dội.
Hoàng hậu cau mày, trầm giọng hỏi: “Lâm mụ mụ, ngươi có nghe ngóng được gì không? Vinh Quý phi dạo này có động tĩnh gì không?”
Lâm mụ mụ trầm ngâm một lát, sau đó thấp giọng đáp: “Nương nương, lão nô nghe nói gần đây Vinh Quý phi liên tục liên lạc với cữu cữu của ả, còn triệu tập mấy mưu sĩ tâm phúc. Chắc chắn bọn họ đang bày mưu tính kế đối phó với người.”
Ánh mắt Hoàng hậu trầm xuống.
“Vinh Quý phi, ngươi muốn đấu với ta sao? Để ta xem, ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!”
21.
Hoàng hậu nghe vậy, sắc mặt càng thêm u ám. Bà ta siết chặt khăn tay trong lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tiện nhân này! Dám giở trò sau lưng bổn cung, bổn cung tuyệt đối không tha cho ả!"
Lâm mụ mụ vội vàng khuyên nhủ:
"Nương nương bớt giận, bảo trọng long thể vẫn là quan trọng nhất. Hiện tại, thế lực của Vinh Quý phi vô cùng lớn, chúng ta không thể hành động lỗ mãng, tránh đánh rắn động cỏ."
Hoàng hậu hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng, trầm giọng hỏi:
"Theo ngươi thì chúng ta nên đối phó thế nào?"
Lâm mụ mụ trầm ngâm giây lát, rồi nói:
"Lão nô cho rằng, chúng ta có thể bắt đầu từ những người thân cận bên cạnh Vinh Quý phi, tìm ra sơ hở của ả, sau đó mới có thể một đòn lật đổ."
Hoàng hậu gật đầu, đồng tình nói:
"Ừm, ngươi nói rất có lý. Vậy theo ngươi, chúng ta nên ra tay với ai trước?"
Ánh mắt Lâm mụ mụ lóe lên tia sắc bén, chậm rãi nói:
"Lão nô nghe nói, cậu ruột của Vinh Quý phi có thế lực không nhỏ trong triều, hơn nữa hắn luôn ủng hộ ả ta. Chúng ta có thể tìm cách đánh vào hắn."
Hoàng hậu nhíu chặt mày:
"Nhưng hắn dù sao cũng là đại thần trong triều, chúng ta làm thế nào mới có thể nắm được nhược điểm của hắn?"
Lâm mụ mụ khẽ cười, trấn an:
"Nương nương yên tâm, lão nô tự có cách. Chúng ta có thể sai người âm thầm theo dõi hắn, chỉ cần hắn có hành vi bất chính, chúng ta sẽ lập tức nắm lấy điểm yếu, một đòn hạ gục."
Nghe vậy, hoàng hậu lộ ra nụ cười hài lòng:
"Tốt! Cứ làm theo lời ngươi nói. Việc này giao cho ngươi xử lý, nhất định phải làm thật kín kẽ."
Lâm mụ mụ lập tức quỳ xuống lĩnh mệnh:
"Lão nô tuân chỉ, nhất định không phụ sự tin tưởng của nương nương!"
Cùng lúc đó, Vinh Quý phi cũng đang tích cực sắp đặt kế hoạch trừ khử Lâm mụ mụ bên cạnh hoàng hậu. Nàng ta biết rõ, Lâm mụ mụ là tâm phúc của hoàng hậu, cũng là chỗ dựa quan trọng nhất của bà ta trong cung. Chỉ khi trừ khử được Lâm mụ mụ, nàng mới có thể hoàn toàn lật đổ hoàng hậu.
"Cậu, người có biết gần đây hoàng hậu đang mưu tính chuyện gì không?" Vinh Quý phi lo lắng hỏi.
Người cậu cúi đầu suy tư một lúc rồi đáp:
"Nương nương, lão thần nghe nói dạo gần đây hoàng hậu thường xuyên lui tới gặp các đại thần trong triều, e rằng đang âm thầm sắp đặt điều gì đó bất lợi cho nương nương."
Nghe vậy, sắc mặt Vinh Quý phi càng thêm âm trầm, nàng ta siết chặt khăn tay trong lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tiện nhân này! Dám giở trò sau lưng bổn cung, bổn cung tuyệt đối không tha cho ả!"
Người cậu vội vàng khuyên nhủ:
"Nương nương bớt giận, bảo trọng long thể vẫn là quan trọng nhất. Hiện tại thế lực của hoàng hậu vẫn còn rất lớn, chúng ta không thể hành động lỗ mãng, tránh đánh rắn động cỏ."
Vinh Quý phi hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng, trầm giọng hỏi:
"Theo cậu thì chúng ta nên đối phó thế nào?"
Người cậu trầm ngâm giây lát, rồi nói:
"Lão thần cho rằng, chúng ta có thể bắt đầu từ những người thân cận bên cạnh hoàng hậu, tìm ra sơ hở của bà ta, sau đó mới có thể một đòn lật đổ."
Vinh Quý phi gật đầu, đồng tình nói:
"Ừm, cậu nói rất có lý. Vậy theo cậu, chúng ta nên ra tay với ai trước?"
Ánh mắt người cậu lóe lên tia sắc bén, chậm rãi nói:
"Lão thần nghe nói, đệ đệ của hoàng hậu có thế lực không nhỏ trong triều, hơn nữa hắn luôn ủng hộ bà ta. Chúng ta có thể tìm cách đánh vào hắn."
Vinh Quý phi nhíu chặt mày:
"Nhưng hắn dù sao cũng là đại thần trong triều, chúng ta làm thế nào mới có thể nắm được nhược điểm của hắn?"
Người cậu khẽ cười, trấn an:
"Nương nương yên tâm, lão thần tự có cách. Chúng ta có thể sai người âm thầm theo dõi hắn, chỉ cần hắn có hành vi bất chính, chúng ta sẽ lập tức nắm lấy điểm yếu, một đòn hạ gục."
Nghe vậy, Vinh Quý phi lộ ra nụ cười hài lòng:
"Tốt! Cứ làm theo lời cậu nói. Việc này giao cho cậu xử lý, nhất định phải làm thật kín kẽ."
Người cậu lập tức quỳ xuống lĩnh mệnh:
"Lão thần tuân chỉ, nhất định không phụ sự tin tưởng của nương nương!"
Đệ đệ của hoàng hậu ỷ vào thân phận hoàng thân quốc thích mà tác oai tác quái khắp nơi. Tuy có thừa tướng giúp hắn thu dọn cục diện rối ren, nhưng dù sao cũng để lại manh mối, giúp Vinh Quý phi lần theo dấu vết tìm ra chứng cứ lật đổ hắn.
Chỉ là, để hoàng thượng tin vào chứng cứ này, nàng vẫn cần một người giúp sức.
Ngay lập tức, trong đầu Vinh Quý phi hiện lên một cái tên—Giang Du Uyển, vị Thường tại luôn tỏ vẻ khờ khạo nhưng lại đầy khôn ngoan.
Lý mụ mụ, đi gọi người mời Giang Du Uyển đến đây, nói rằng bản cung muốn mời nàng uống trà."
Lý mụ mụ lĩnh mệnh rời đi, không lâu sau, Giang Du Uyển đã có mặt tại tẩm cung của Vinh Quý phi.
"Thần thiếp tham kiến Quý phi nương nương." Giang Du Uyển hành lễ.
"Đứng lên đi, ban ngồi." Vinh Quý phi nói.
Giang Du Uyển tạ ơn rồi mới ngồi xuống.
"Giang Thường tại, hôm nay bản cung mời ngươi đến là có việc muốn thương lượng." Vinh Quý phi lên tiếng.
"Không biết Quý phi nương nương có gì phân phó?" Giang Du Uyển hỏi.
"Ngươi có biết gần đây đệ đệ của Hoàng hậu đã gây ra chuyện gì không?" Vinh Quý phi hỏi.
Trong lòng Giang Du Uyển giật mình, nàng biết rõ đệ đệ của Hoàng hậu ỷ vào thân phận mà hoành hành ngang ngược, nhưng nàng không có chứng cứ. Vì vậy, nàng lắc đầu nói: "Thần thiếp không biết."
"Bản cung đã có đủ chứng cứ phạm tội của hắn, nhưng muốn Hoàng thượng tin tưởng, vẫn cần có người đứng ra làm chứng." Vinh Quý phi nói.
"Ý của Quý phi nương nương là..." Giang Du Uyển dò hỏi.
"Bản cung muốn ngươi đứng trước mặt Hoàng thượng làm chứng cho bản cung." Vinh Quý phi thẳng thắn nói.
Trong lòng Giang Du Uyển trầm xuống. Nàng biết rõ đây là một việc vô cùng nguy hiểm. Nếu đồng ý giúp Vinh Quý phi, nàng sẽ đắc tội với Hoàng hậu. Nhưng nếu từ chối, nàng sẽ đắc tội với Vinh Quý phi.
"Quý phi nương nương, thần thiếp chỉ là một Thường tại nho nhỏ, e rằng không thể gánh vác trọng trách này." Giang Du Uyển do dự nói.
"Ngươi cứ yên tâm, bản cung sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi. Chỉ cần ngươi đồng ý giúp bản cung, bản cung nhất định bảo vệ sự an toàn của ngươi trong cung." Vinh Quý phi trấn an.
Sau một hồi do dự, cuối cùng Giang Du Uyển cũng gật đầu đồng ý.
"Đa tạ Quý phi nương nương." Giang Du Uyển nói.
"Tốt, vậy cứ quyết định như thế. Ngươi hãy chuẩn bị, sáng mai bản cung sẽ sai người đến đón ngươi." Vinh Quý phi dặn dò.
Sau khi cáo lui trở về tẩm cung, Giang Du Uyển biết rằng mình đã bị cuốn vào cuộc tranh đấu chốn hậu cung. Nàng phải hết sức cẩn thận.
Sáng sớm hôm sau, Vinh Quý phi sai người đến đón Giang Du Uyển. Nàng ngồi kiệu, đến thẳng tẩm cung của Hoàng thượng.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng." Giang Du Uyển hành lễ.
"Đứng lên đi." Hoàng thượng nói.
"Tạ Hoàng thượng." Giang Du Uyển đáp.
"Hôm nay ngươi đến tìm trẫm có chuyện gì?" Hoàng thượng hỏi.
Giang Du Uyển liếc nhìn Vinh Quý phi, rồi nói: "Thần thiếp có việc quan trọng muốn bẩm báo Hoàng thượng."
"Chuyện gì?" Hoàng thượng hỏi.
Giang Du Uyển lần lượt thuật lại mọi chuyện mà Vinh Quý phi đã nói với nàng. Nghe xong, sắc mặt Hoàng thượng sa sầm.
"Ngươi có chứng cứ không?" Hoàng thượng hỏi.
"Thần thiếp có chứng cứ." Giang Du Uyển trình lên.
Hoàng thượng xem xét kỹ lưỡng, cơn giận bùng lên: "Tên nghịch thần này, lại dám ngông cuồng như vậy!"
"Hoàng thượng bớt giận, bảo trọng long thể quan trọng hơn." Vinh Quý phi khẽ nhắc nhở.
"Truyền chỉ của trẫm, lập tức giam đệ đệ của Hoàng hậu vào thiên lao, chờ xử lý." Hoàng thượng lạnh lùng ra lệnh.
"Hoàng thượng anh minh." Vinh Quý phi tươi cười nói.
Sau khi đệ đệ bị bắt vào thiên lao, Hoàng hậu giận dữ tột độ. Bà ta biết tất cả đều do Vinh Quý phi giở trò.
"Vinh Quý phi, ngươi là đồ tiện nhân, dám hãm hại đệ đệ của bản cung!" Hoàng hậu gằn giọng.
"Hoàng hậu nương nương, người nói vậy là có ý gì? Bản cung nghe không hiểu." Vinh Quý phi giả vờ ngây ngô.
"Đừng giả bộ! Bản cung biết rõ chính ngươi đứng sau chuyện này!" Hoàng hậu tức giận quát.
"Hoàng hậu nương nương, nói chuyện cần có chứng cứ. Bản cung xưa nay quang minh lỗi lạc, sao có thể hãm hại đệ đệ của nương nương được?" Vinh Quý phi thản nhiên đáp.
"Ngươi..." Hoàng hậu giận đến mức không nói nên lời.
"Hoàng hậu nương nương, thay vì tức giận với bản cung, hay là nghĩ cách cứu đệ đệ của ngài đi." Vinh Quý phi cười nhạt.
Hoàng hậu biết rằng hiện tại bà ta đang ở thế yếu, phải tìm cách cứu em trai trước tiên.
"Hừ, chúng ta cứ chờ xem!" Hoàng hậu hừ lạnh, xoay người rời đi.
Trở lại tẩm cung, Hoàng hậu bắt đầu suy nghĩ biện pháp cứu đệ đệ. Bà ta biết rằng mình không thể trực tiếp tìm Hoàng thượng, vì hiện tại lòng tin của ngài đối với bà đã lung lay. Bà cần tìm một người có thể giúp mình.
Hoàng hậu nghĩ đến Thừa tướng, bà biết ông ta luôn trung thành với mình, vì vậy quyết định tìm ông ta giúp đỡ.
Hoàng hậu đến phủ Thừa tướng, kể lại toàn bộ sự việc.
"Thừa tướng, ngươi nhất định phải giúp bổn cung." Hoàng hậu nói.
"Nương nương, chuyện này e là không dễ. Hoàng thượng đã hạ chỉ, đưa Quốc cữu vào thiên lao, chờ xét xử." Thừa tướng đáp.
"Thừa tướng, ngươi nhất định phải nghĩ cách, bổn cung không thể trơ mắt nhìn đệ đệ chịu khổ." Hoàng hậu tha thiết nói.
"Nương nương đừng vội, để thần suy nghĩ xem." Thừa tướng trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nương nương, chỉ có một cách, đó là để Quốc cữu nhận tội."
"Nhận tội? Sao có thể chứ?" Hoàng hậu cau mày.
"Nương nương, chỉ có như vậy, hoàng thượng mới tin rằng Quốc cữu thực sự phạm tội." Thừa tướng giải thích.
Hoàng hậu lưỡng lự, cuối cùng cắn răng nói: "Được rồi, cứ làm theo lời thừa tướng."
Hoàng hậu trở về cung, sai người đưa Quốc cữu từ thiên lao ra.
"Tỷ tỷ, nhất định phải cứu đệ!" Quốc cữu run rẩy nói.
"Đệ yên tâm, tỷ sẽ cứu đệ. Nhưng đệ phải nhận tội." Hoàng hậu kiên định nói.
"Tỷ, đệ bị oan, đệ không phạm tội!" Quốc cữu hoảng hốt.
"Đệ đừng chối cãi nữa! Nếu không nhận tội, đệ chỉ có con đường chết." Hoàng hậu lạnh giọng.
Quốc cữu biết mình không còn đường lui, đành phải nhận tội.
Hoàng hậu trình tấu chương lên hoàng thượng, hoàng thượng xem xong, sắc mặt càng thêm âm trầm.
"Kẻ nghịch thần này, dám cả gan làm loạn. Truyền chỉ, xử trảm Quốc cữu để răn đe kẻ khác!" Hoàng thượng quát lớn.
Nghe tin này, hoàng hậu ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tin tức Quốc cữu bị xử trảm truyền đến tai Vinh Quý phi, nàng ta vô cùng vui mừng.
"Hoàng hậu, đây chính là kết cục khi ngươi đối đầu với bổn cung." Vinh Quý phi cười lạnh.
"Ngươi hãm hại ta, ta nhất định trả lại gấp bội!"
Ở một nơi khác, tuy lần này Giang Du Uyển chủ động giúp Vinh Quý phi, nhưng cũng không phải không có thu hoạch. Hoàng hậu chắc chắn sẽ tính món nợ này lên đầu Vinh Quý phi, còn nàng, vừa không đắc tội hoàng hậu quá sâu, vừa nhận được một ân tình của quý phi.
Giang Du Uyển hiểu rõ, ở hậu cung này, sinh tồn quan trọng nhất là phải biết thời thế, không thể dễ dàng đắc tội bất kỳ ai. Nàng giúp Vinh Quý phi, nhưng không muốn kết thù sinh tử với hoàng hậu. Hoàng hậu dù gì cũng là chủ hậu cung, thế lực hùng hậu, nếu đắc tội bà ta, e rằng sau này sẽ không có ngày yên ổn.
Mà Vinh Quý phi cũng không thật sự muốn che chở nàng, chẳng qua chỉ lợi dụng nàng để đạt mục đích. Một khi nàng không còn giá trị, Vinh Quý phi cũng sẽ không ngần ngại vứt bỏ nàng.
Nàng cần tìm một cách vẹn toàn, vừa bảo vệ được mạng sống, vừa có thể đứng vững trong hậu cung.
Mặt khác, Giang Du Uyển cũng nhờ tay Vinh Quý phi mà tìm được nhiều chứng cứ liên quan đến vụ án hãm hại thai nhi trước đây.
Hoàng hậu không dễ dàng bỏ qua miếng mồi mà Vinh Quý phi thả ra, bắt đầu điều tra vị tần phi này. Bà ta sai tâm phúc đi thăm dò, thậm chí bí mật theo dõi nhất cử nhất động của nàng ta.
Nhưng hoàng hậu không biết rằng, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Giang Du Uyển và Vinh Quý phi. Hai người cố tình tung tin đồn để hoàng hậu mất cảnh giác, trong khi mục tiêu thực sự của họ là Lưu Nhược Sơ và hoàng hậu.
Khi hoàng hậu bận điều tra vị tần phi này, Giang Du Uyển và Vinh Quý phi cũng đang ngầm tìm chứng cứ buộc tội Lưu Nhược Sơ và hoàng hậu.
Hoàng thượng nghe nói về mối quan hệ giữa Lưu Nhược Sơ và hoàng hậu, cũng như việc nàng ta thường xuyên gièm pha các phi tần khác, liền vô cùng khó chịu. Nhưng ông vẫn nhẫn nhịn, bởi hoàng hậu có địa vị cao trong hậu cung, còn Lưu Nhược Sơ lại là tâm phúc của bà ta. Nếu hành động hấp tấp, có thể gây ra hậu quả khó lường.
Hoàng thượng quyết định tạm thời quan sát, xem Lưu Nhược Sơ và hoàng hậu có tự thu liễm hay không. Đồng thời, ông cũng bí mật điều tra thân phận của Lưu Nhược Sơ và hoàng hậu, hy vọng có thể tìm ra chứng cứ quan trọng.
Trong thời gian này, Giang Du Uyển và Vinh Quý phi cũng không ngồi yên. Họ tiếp tục thu thập bằng chứng và tìm kiếm cơ hội để lật đổ hoàng hậu và Lưu Nhược Sơ một cách triệt để.
22.
Hôm sau, Diêm Tu Diễm hiếm hoi có chút thời gian rảnh rỗi liền đến Ngự hoa viên dạo chơi, vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Lưu Nhược Sơ và Hoàng hậu.
"Hoàng hậu nương nương, người xem cái Giang Du Uyển kia, dạo gần đây càng lúc càng ngang ngược, lại dám đối nghịch với người." Lưu Nhược Sơ nói.
Hoàng hậu nghiến răng, hừ lạnh một tiếng: "Hừ, chẳng qua chỉ là một tiểu tần phi nho nhỏ, lại dám to gan như thế. Bổn cung tuyệt đối không để yên cho ả!"
Lưu Nhược Sơ lập tức hiến kế: "Hoàng hậu nương nương, người nhất định phải nghĩ cách dạy dỗ ả một trận mới được."
Hoàng hậu khẽ cười, ánh mắt lóe lên vẻ âm hiểm: "Yên tâm, bổn cung đã có chủ ý."
Nghe đến đây, sắc mặt Diêm Tu Diễm trầm xuống, trong lòng giận dữ bừng bừng. Hắn không ngờ Hoàng hậu và Lưu Nhược Sơ lại ác độc đến vậy, muốn đối phó Giang Du Uyển. Nhẫn nhịn đã đủ, hắn quyết định sẽ ra tay.
Sự xuất hiện đột ngột của Hoàng đế khiến hai người trong đình giật nảy mình. Lưu Nhược Sơ và Hoàng hậu hoảng loạn quay đầu lại, nhất thời không biết nên ứng phó thế nào.
Nhưng dù sao Hoàng hậu cũng là mẫu nghi thiên hạ, phản ứng nhanh nhạy hơn, lập tức mỉm cười đoan trang, nhẹ nhàng hành lễ: "Hoàng thượng, sao người lại đến đây? Thần thiếp và muội muội Lưu Nhược Sơ chỉ đang bàn luận về hoa cỏ trong Ngự hoa viên thôi."
Lưu Nhược Sơ cũng vội vàng cúi đầu, phụ họa: "Đúng vậy, Hoàng thượng. Hoàng hậu nương nương nói rằng mẫu đơn năm nay nở đặc biệt đẹp, bọn thần thiếp đang cùng nhau thưởng thức."
Diêm Tu Diễm nhìn hai người trước mặt, khóe môi khẽ nhếch lên đầy châm chọc. Hắn biết rõ bọn họ đang nói dối, nhưng cũng không vội vạch trần, muốn xem xem bọn họ còn giở trò gì.
Hắn chắp tay sau lưng, giọng điềm nhiên: "Ồ? Vậy sao? Nếu vậy, trẫm cũng đến xem thử."
Nói rồi, hắn chậm rãi bước đến bên khóm mẫu đơn, dừng lại một lát mới thản nhiên quay lại nhìn hai người.
"Mẫu đơn quả thật rất đẹp, nhưng sao trẫm lại thấy sắc mặt hai người so với hoa còn diễm lệ hơn mấy phần?"
Hoàng hậu và Lưu Nhược Sơ nghe vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt. Bọn họ hiểu rõ, Hoàng thượng chắc chắn đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi, nhưng vẫn không chịu thừa nhận.
Hoàng hậu cười gượng, cố lấy lại phong thái bình tĩnh: "Hoàng thượng, người đang khen thần thiếp sao? Thần thiếp thực sự không dám nhận vinh hạnh này."
Lưu Nhược Sơ cũng vội vàng hùa theo: "Đúng vậy, Hoàng thượng, thần thiếp được người khen như vậy, đúng là vinh hạnh không gì sánh được."
Diêm Tu Diễm híp mắt nhìn nàng, đáy mắt lộ vẻ chán ghét. Một nữ nhân không biết liêm sỉ đến vậy, hắn thấy cũng thật đáng buồn.
Hắn dời ánh mắt, quay sang nhìn Hoàng hậu, giọng điệu lãnh đạm:
"Hoàng hậu, hôm nay ngươi lại có nhã hứng cùng..." Hắn lướt mắt qua Lưu Nhược Sơ, ánh mắt khinh thường: "...cùng loại người như thế này thưởng hoa sao?"
Hoàng hậu nghe vậy, trong lòng run lên một chút. Nàng biết Hoàng thượng đã nghe được đoạn đối thoại vừa nãy. Vội vàng hành lễ, nàng nói: "Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Diêm Tu Diễm không chờ nàng nói xong đã lạnh lùng ngắt lời, giọng nói đầy châm chọc: "Chỉ là cảm thấy sủng ái của trẫm vẫn chưa đủ sao?"
23.
Sự xuất hiện đột ngột của Diêm Tu Diễm cùng Vinh Quý phi khiến bầu không khí trong Ngự hoa viên lập tức đông cứng.
Tim Lưu Nhược Sơ và Hoàng hậu đập nhanh hơn. Các nàng biết, có lẽ kế hoạch của mình đã bị Vinh Quý phi tiết lộ cho Hoàng thượng, khiến người sinh nghi.
Dù Giang Du Uyển không có mặt, nhưng những việc nàng làm dường như vẫn luôn nằm trong sự quan sát của Hoàng thượng.
Hoàng hậu cố giữ bình tĩnh, gượng cười nói: "Hoàng thượng, hôm nay người có nhã hứng đến đây sao?"
Diêm Tu Diễm không trực tiếp trả lời, mà đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên những đóa mẫu đơn đang nở rộ: "Hoa tuy đẹp, nhưng vẫn không sánh bằng các ái phi của trẫm."
Lưu Nhược Sơ giật thót trong lòng. Nàng lặng lẽ liếc sang Vinh Quý phi đứng bên cạnh Hoàng thượng, cảm thấy tình thế bất lợi cho mình, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh: "Hoàng thượng quá khen, thần thiếp không dám nhận."
Bỗng, ánh mắt Diêm Tu Diễm sắc bén hẳn lên: "Lưu Nhược Sơ, ngươi có biết vì sao trẫm và Vinh Quý phi lại đến đây không?"
Tim Lưu Nhược Sơ hẫng một nhịp, nàng không đoán ra Hoàng thượng muốn ám chỉ điều gì, đành phải dè dặt đáp: "Thần thiếp không biết, xin Hoàng thượng chỉ rõ."
Diêm Tu Diễm cười lạnh: "Trẫm nghe nói, ngươi giỏi trò mờ ám lắm. Hậu cung của trẫm há lại để cho loại người như ngươi tác oai tác quái?"
Mặt Lưu Nhược Sơ tái nhợt, nàng cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề: "Hoàng thượng, thần thiếp tuyệt đối không có ý đó, e là có hiểu lầm ở đây."
"Hiểu lầm?" Diêm Tu Diễm nhướng mày, trong giọng điệu lộ rõ vẻ mỉa mai: "Vậy ngươi giải thích đi, tại sao có lời đồn rằng ngươi muốn đối phó với Giang Du Uyển?"
Đúng lúc này, từ xa, bóng dáng Giang Du Uyển xuất hiện. Nhìn thấy Hoàng thượng cùng ba vị phi tần, nàng hơi sững lại, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng bước tới hành lễ:
"Hoàng thượng, người đang cùng các vị nương nương thưởng hoa, thần thiếp không muốn quấy rầy."
Diêm Tu Diễm nhìn nàng, ánh mắt thoáng hiện lên chút phức tạp, chậm rãi nói: "Đến cũng đúng lúc. Ngươi nghe xem, Lưu Nhược Sơ muốn nói gì về ngươi đây."
Dù trong lòng có chút nghi hoặc, Giang Du Uyển vẫn giữ vẻ đoan trang, dịu dàng đáp: "Thần thiếp xin rửa tai lắng nghe."
Lưu Nhược Sơ cắn nhẹ môi, vội vàng thanh minh: "Hoàng thượng, đây thực sự chỉ là một hiểu lầm. Thần thiếp chưa từng có ý hãm hại Giang Du Uyển, chắc chắn có kẻ cố tình ly gián, muốn gây sóng gió trong hậu cung."
Diêm Tu Diễm khẽ nhíu mày, dường như vẫn chưa hoàn toàn tin lời nàng.
Lúc này, Hoàng hậu lên tiếng: "Hoàng thượng, chuyện này không thể chỉ nghe một phía mà vội vàng kết luận."
Giang Du Uyển lặng lẽ quan sát Hoàng hậu và Lưu Nhược Sơ, trong lòng cân nhắc dụng ý của bọn họ. Nàng chậm rãi nói: "Hoàng thượng, thần thiếp tin rằng Lưu Nhược Sơ tỷ tỷ sẽ không làm chuyện như vậy. Có lẽ thực sự có điều gì đó hiểu lầm chăng?"
Diêm Tu Diễm thoáng sửng sốt, ánh mắt nhìn Giang Du Uyển ánh lên vẻ tán thưởng: "Ngươi đúng là rộng lượng. Nhưng chuyện này, trẫm nhất định sẽ tra rõ."
Lưu Nhược Sơ thầm thở phào một hơi, ánh mắt nhìn Giang Du Uyển đầy cảm kích. Nhưng Hoàng hậu thì không như vậy. Trong đáy mắt nàng, một tia ghen ghét thoáng qua, không dễ gì nhận ra.
Hoàng hôn buông xuống, bóng đêm chậm rãi nuốt trọn Ngự hoa viên.
Sự xuất hiện đột ngột của Hoàng thượng cùng Vinh Quý phi, cùng với màn đấu trí căng thẳng với Hoàng hậu, chẳng khác nào một cơn địa chấn, phá vỡ mặt hồ yên tĩnh, khơi lên từng đợt sóng ngầm.
Hậu cung… lại sắp có biến động.
Không biết tin tức từ đâu lan truyền, nhưng đã có người phát hiện nhân vật được bàn tán hôm ấy không ai khác, chính là Giang Du Uyển, người từ lúc nhập cung đã không ngừng gây sóng gió.
24.
Trong chốn hậu cung, những lời đồn đoán về Giang Du Uyển lan truyền khắp nơi, bàn tán không ngớt.
Có người nói nàng được sủng ái mà sinh kiêu, có kẻ lại nghi ngờ nàng mang ý đồ khác, thậm chí có người cho rằng nàng chỉ là một quân cờ trong cuộc tranh đấu giữa Hoàng hậu và Vinh Quý phi.
Bản thân Giang Du Uyển cũng cảm nhận được áp lực từ những làn sóng ngầm này, nhưng nàng vẫn giữ được vẻ bình thản và ung dung.
Nàng hiểu rằng, trong hậu cung phức tạp này, chỉ cần một bước đi sai lầm cũng có thể vạn kiếp bất phục. Chỉ có lấy bất biến ứng vạn biến mới là thượng sách.
Vài ngày sau, Hoàng đế sau khi xử lý chính sự trên triều đình liền bước vào hậu cung. Người trước tiên đến thăm Vinh Quý phi, trò chuyện với nàng đôi câu rồi thẳng đường đến cung của Giang Du Uyển.
Biết tin Hoàng đế đến, Giang Du Uyển vội vàng đứng dậy nghênh đón. Nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng động lòng người của nàng, trong lòng Hoàng đế không khỏi dâng lên một tia thương xót.
"Mấy ngày nay trẫm bận rộn chính sự, lạnh nhạt với nàng rồi." Hoàng đế nhẹ giọng nói.
Giang Du Uyển mỉm cười, khẽ lắc đầu: "Hoàng thượng quản lý vạn sự, thần thiếp hiểu mà."
Hoàng đế gật đầu, nắm tay nàng kéo đến ngồi bên giường: "Trẫm biết nàng là người hiểu chuyện."
Hai người trò chuyện một lúc, Hoàng đế đột nhiên đổi chủ đề: "Về chuyện xảy ra trong Ngự Hoa Viên hôm đó, trẫm đã tìm ra vài manh mối."
Tim Giang Du Uyển khẽ thắt lại, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Hoàng thượng anh minh, nhất định sẽ tìm ra chân tướng."
Hoàng đế nhíu mày: "Chuyện này có vẻ phức tạp hơn trẫm nghĩ, liên quan đến không ít người."
Giang Du Uyển trầm ngâm một lúc rồi khẽ nói: "Thần thiếp tin rằng Hoàng thượng nhất định sẽ xử lý công bằng."
Hoàng đế nhìn nàng, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng: "Trẫm sẽ làm vậy."
Cùng lúc đó, Hoàng hậu và Lưu Nhược Sơ cũng đứng ngồi không yên trong cung của mình. Các nàng lo sợ rằng Hoàng đế sẽ truy đến bọn họ, trong lòng ngầm tính toán đối sách.
"Nương nương, bây giờ chúng ta phải làm sao?" Lưu Nhược Sơ lo lắng hỏi.
Hoàng hậu cắn môi, trầm giọng nói: "Đừng hoảng hốt, cứ quan sát tình hình trước đã."
Thế nhưng, theo thời gian, cuộc điều tra của Hoàng đế ngày càng sâu rộng, từng chứng cứ bất lợi đối với Hoàng hậu và Lưu Nhược Sơ dần dần bị phơi bày. Khi biết được chuyện này, Hoàng đế giận dữ vô cùng.
"To gan thật! Dám giở trò ngay trong hậu cung của trẫm!" Hoàng đế nổi cơn thịnh nộ trên triều đình.
Các đại thần trên triều đều nín thở, không ai dám hé răng.
Hoàng đế lập tức hạ lệnh giam lỏng Hoàng hậu và Lưu Nhược Sơ, chờ ngày xử lý. Tin tức này nhanh chóng truyền khắp hậu cung, ai nấy đều kinh ngạc trước quyết định dứt khoát của Hoàng đế.
Khi hay tin, Giang Du Uyển không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho Hoàng hậu và Lưu Nhược Sơ. Dù họ từng nhắm vào nàng, nhưng nàng hiểu rằng, trong chốn hậu cung này, ai cũng có nỗi khổ riêng.
"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương và Lưu Nhược Sơ tỷ tỷ có lẽ chỉ là nhất thời hồ đồ, mong Hoàng thượng khoan dung xử lý nhẹ tay." Giang Du Uyển dịu dàng cầu xin.
Hoàng đế nhìn nàng, thở dài: "Trẫm biết nàng nhân hậu, nhưng những gì họ đã làm thật quá đáng."
Giang Du Uyển gật đầu: "Thần thiếp hiểu, chỉ là nếu hậu cung không còn Hoàng hậu nương nương và Lưu Nhược Sơ tỷ tỷ, e rằng sẽ trở nên quạnh quẽ rất nhiều."
Hoàng đế trầm ngâm một lát, cuối cùng quyết định giảm nhẹ hình phạt, chỉ tước bỏ một số quyền lực và địa vị của họ.
Sau sự việc này, địa vị của Giang Du Uyển trong hậu cung càng thêm vững chắc. Hoàng đế ngày càng sủng ái nàng, và nàng cũng dùng sự thông minh cùng lòng nhân hậu của mình để chiếm được lòng kính trọng của mọi người.
Tuy nhiên, những tranh đấu trong hậu cung vẫn chưa chấm dứt. Những mưu đồ mới vẫn đang âm thầm nảy sinh, chờ Giang Du Uyển đối mặt.
25.
Giang Du Uyển không muốn phí lời với người trước mặt. Tô phi chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ mà Hoàng hậu bày ra, sau chuyện lần trước, Hoàng hậu không dám hành động lộ liễu nữa.
Nàng đoán rằng Hoàng hậu thấy mình đã thất thế, nên cũng không muốn để Vinh Quý phi và phe cánh của bà ta được yên. Vì thế, bà ta bèn đưa Tô Thiến Tuyết, một mỹ nhân không quyền không thế, vào cung rồi nhân cơ hội nâng lên làm phi tần để kiềm chế bọn họ.
Giang Du Uyển khẽ cười, trong lòng sớm đã có đối sách. Nàng hiểu rõ, trực tiếp đối đầu với Tô phi không phải là cách hay, dù sao đối phương cũng chỉ là một quân cờ, kẻ địch thực sự là người đứng sau giật dây. Vì thế, nàng quyết định dùng một phương thức khéo léo hơn để đối phó với tình thế hiện tại.
Nàng âm thầm kết giao với Tô phi, khiến mọi người tưởng rằng hai người thân thiết vô cùng, từ đó khiến Hoàng hậu phải nghi ngờ, khó lòng phán đoán được ý đồ thực sự của nàng.
Đồng thời, nàng bí mật thu thập chứng cứ phạm tội của Lưu Nhược Sơ—kẻ chuyên quyền lộng hành, tham ô tài sản trong cung, thậm chí còn cấu kết với đại thần bên ngoài. Từng bằng chứng xác thực đều được nàng cất giữ cẩn thận, chỉ chờ thời cơ thích hợp để hành động.
Thời cơ ấy đến vào một buổi yến tiệc trong cung. Giang Du Uyển khéo léo dẫn dắt câu chuyện, nhẹ nhàng nhắc đến những khoản chi tiêu mờ ám trong cung. Nàng như vô tình đề cập đến một vài vụ mất trộm tài vật, nhưng lại giống như một viên đá ném vào mặt nước phẳng lặng, khiến lòng Hoàng đế dậy sóng. Ngài lập tức ra lệnh điều tra, kết quả tra ra chân tướng, tất cả đều chỉ về phía Lưu Nhược Sơ.
Lưu Nhược Sơ kinh hoàng, không nói nên lời. Hoàng đế giận dữ, ngay lập tức giáng nàng ta xuống làm Quý nhân. Mà Giang Du Uyển, nhờ vào lần “vô tình nhắc đến” này, cộng thêm sự khéo léo, thông minh thường ngày, đã khiến Hoàng đế nhìn nàng với con mắt khác, phá lệ phong nàng làm phi.
Trong buổi yến tiệc hôm ấy, Giang Du Uyển đoan trang, tao nhã trong bộ cung trang lộng lẫy, trang sức dưới ánh đèn tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng. Giọng nàng mềm mại nhưng rõ ràng, nổi bật giữa tiếng ồn ào xung quanh.
"Hoàng thượng, gần đây trong cung hình như có một số khoản chi bất thường, thần thiếp có nghe phong thanh, nhưng không dám chắc, chỉ sợ là hiểu lầm." Giang Du Uyển khẽ nói, ánh mắt chân thành, nghiêm túc, như thể nàng thực sự chỉ lo lắng cho những chuyện vụn vặt trong cung.
Hoàng đế hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén quét qua từng người trong điện: "Ồ? Là chuyện gì mà khiến Du Uyển phải bận lòng?"
"Thần thiếp nghe nói, một số lụa quý và châu báu trong cung bỗng dưng không cánh mà bay." Giang Du Uyển tiếp tục, "Thần thiếp lo rằng, nếu có người nhân cơ hội này làm điều bất chính, thì thật là đại bất kính."
Sắc mặt Hoàng đế lập tức nghiêm lại. "Chuyện này quan trọng, nhất định phải tra rõ." Ngài quay sang các đại thần bên cạnh: "Lập tức điều tra chuyện này, không được bỏ sót bất cứ manh mối nào."
Các đại thần nhận lệnh, bầu không khí trong yến tiệc bỗng chốc căng thẳng. Tất cả mọi người đều hiểu, một khi Hoàng đế đã quyết tâm, thì không ai có thể thoát được.
Lưu Nhược Sơ mặt cắt không còn giọt máu. Nàng ta biết, vận mệnh của mình e rằng sẽ thay đổi từ đây. Nàng ta muốn lên tiếng, nhưng cổ họng nghẹn lại, không thể thốt nên lời.
Một ngày nọ, khi Giang Du Uyển đang đọc sách trong cung, một cung nữ bước vào báo rằng có một vị tần phi mới muốn cầu kiến. Giang Du Uyển hơi ngạc nhiên nhưng vẫn sai người mời nàng ta vào.
Chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp quyến rũ bước vào, hành lễ rồi tự giới thiệu: "Thần thiếp bái kiến Giang tỷ tỷ, thần thiếp là Tô phi, mới nhập cung."
Giang Du Uyển mỉm cười gật đầu: "Muội muội không cần đa lễ."
Tô phi nhìn nàng, trong mắt thoáng qua một tia ghen tị: "Tỷ tỷ thật có phúc, được Hoàng thượng hết mực sủng ái."
Giang Du Uyển mỉm cười: "Muội muội nói đùa rồi, hậu cung này ai cũng được Hoàng thượng yêu quý."
Tô phi hừ nhẹ một tiếng: "Tỷ tỷ không cần khiêm tốn như vậy, ai ai cũng biết Hoàng thượng yêu thương tỷ tỷ nhất."
Nhận thấy thái độ của Tô phi có phần không thân thiện, nhưng Giang Du Uyển vẫn giữ thái độ ôn hòa: "Muội muội mới đến, nếu có gì cần giúp đỡ, cứ nói với tỷ."
Tô phi cười nhạt, giọng điệu đầy ẩn ý: "Tỷ tỷ tốt bụng như vậy, không sợ muội muội giành mất sủng ái sao?"
Sắc mặt Giang Du Uyển hơi biến đổi nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh: "Muội muội nói đùa rồi, chúng ta đều là thê thiếp của Hoàng thượng, nên nâng đỡ lẫn nhau."
Tô phi khẽ cười, nhưng lời nói lại đầy khiêu khích: "Tỷ tỷ rộng lượng như vậy, nhưng muội muội lại không muốn mãi đứng sau người khác đâu."
Giang Du Uyển không muốn phí lời với người trước mặt. Tô phi chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ mà Hoàng hậu bày ra, sau chuyện lần trước, Hoàng hậu không dám hành động lộ liễu nữa.
Nàng đoán rằng Hoàng hậu thấy mình đã thất thế, nên cũng không muốn để Vinh Quý phi và phe cánh của bà ta được yên. Vì thế, bà ta bèn đưa Tô Thiến Tuyết, một mỹ nhân không quyền không thế, vào cung rồi nhân cơ hội nâng lên làm phi tần để kiềm chế bọn họ.
Giang Du Uyển khẽ cười, trong lòng sớm đã có đối sách. Nàng hiểu rõ, trực tiếp đối đầu với Tô phi không phải là cách hay, dù sao đối phương cũng chỉ là một quân cờ, kẻ địch thực sự là người đứng sau giật dây. Vì thế, nàng quyết định dùng một phương thức khéo léo hơn để đối phó với tình thế hiện tại.
Nàng âm thầm kết giao với Tô phi, khiến mọi người tưởng rằng hai người thân thiết vô cùng, từ đó khiến Hoàng hậu phải nghi ngờ, khó lòng phán đoán được ý đồ thực sự của nàng.
Đồng thời, nàng bí mật thu thập chứng cứ phạm tội của Lưu Nhược Sơ—kẻ chuyên quyền lộng hành, tham ô tài sản trong cung, thậm chí còn cấu kết với đại thần bên ngoài. Từng bằng chứng xác thực đều được nàng cất giữ cẩn thận, chỉ chờ thời cơ thích hợp để hành động.
Thời cơ ấy đến vào một buổi yến tiệc trong cung. Giang Du Uyển khéo léo dẫn dắt câu chuyện, nhẹ nhàng nhắc đến những khoản chi tiêu mờ ám trong cung. Nàng như vô tình đề cập đến một vài vụ mất trộm tài vật, nhưng lại giống như một viên đá ném vào mặt nước phẳng lặng, khiến lòng Hoàng đế dậy sóng. Ngài lập tức ra lệnh điều tra, kết quả tra ra chân tướng, tất cả đều chỉ về phía Lưu Nhược Sơ.
Lưu Nhược Sơ kinh hoàng, không nói nên lời. Hoàng đế giận dữ, ngay lập tức giáng nàng ta xuống làm Quý nhân. Mà Giang Du Uyển, nhờ vào lần “vô tình nhắc đến” này, cộng thêm sự khéo léo, thông minh thường ngày, đã khiến Hoàng đế nhìn nàng với con mắt khác, phá lệ phong nàng làm phi.
Trong buổi yến tiệc hôm ấy, Giang Du Uyển đoan trang, tao nhã trong bộ cung trang lộng lẫy, trang sức dưới ánh đèn tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng. Giọng nàng mềm mại nhưng rõ ràng, nổi bật giữa tiếng ồn ào xung quanh.
"Hoàng thượng, gần đây trong cung hình như có một số khoản chi bất thường, thần thiếp có nghe phong thanh, nhưng không dám chắc, chỉ sợ là hiểu lầm." Giang Du Uyển khẽ nói, ánh mắt chân thành, nghiêm túc, như thể nàng thực sự chỉ lo lắng cho những chuyện vụn vặt trong cung.
Hoàng đế hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén quét qua từng người trong điện: "Ồ? Là chuyện gì mà khiến Du Uyển phải bận lòng?"
"Thần thiếp nghe nói, một số lụa quý và châu báu trong cung bỗng dưng không cánh mà bay." Giang Du Uyển tiếp tục, "Thần thiếp lo rằng, nếu có người nhân cơ hội này làm điều bất chính, thì thật là đại bất kính."
Sắc mặt Hoàng đế lập tức nghiêm lại. "Chuyện này quan trọng, nhất định phải tra rõ." Ngài quay sang các đại thần bên cạnh: "Lập tức điều tra chuyện này, không được bỏ sót bất cứ manh mối nào."
Các đại thần nhận lệnh, bầu không khí trong yến tiệc bỗng chốc căng thẳng. Tất cả mọi người đều hiểu, một khi Hoàng đế đã quyết tâm, thì không ai có thể thoát được.
Lưu Nhược Sơ mặt cắt không còn giọt máu. Nàng ta biết, vận mệnh của mình e rằng sẽ thay đổi từ đây. Nàng ta muốn lên tiếng, nhưng cổ họng nghẹn lại, không thể thốt nên lời.
"Hoàng thượng, thần thiếp tin rằng chuyện này nhất định sẽ được tra rõ ngọn ngành." Giang Du Uyển kịp thời bổ sung, trong giọng nói lộ ra sự kiên quyết, "Trong cung không thể có những kẻ sâu mọt như vậy."
Hoàng đế gật đầu, tán thưởng sự thông minh và dũng khí của nàng. "Du Uyển, nàng làm rất tốt, chuyện này trẫm giao cho nàng toàn quyền xử lý."
Khi cuộc điều tra ngày càng đi sâu, tội trạng của Lưu Nhược Sơ lần lượt bị phơi bày. Những tài vật nàng ta tham ô, những lá thư qua lại với đại thần bên ngoài, tất cả đều trở thành bằng chứng không thể chối cãi. Cơn thịnh nộ của Hoàng đế tích tụ ngày một lớn, cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa.
"Lưu Nhược Sơ, ngươi thân là người trong cung, vậy mà dám to gan làm càn thế này!" Giọng nói giận dữ của Hoàng đế vang vọng cả triều đường.
Lưu Nhược Sơ quỳ rạp xuống đất, nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn. "Hoàng thượng, thần thiếp bị oan!"
Nhưng Hoàng đế đã không còn tâm trạng để nghe nàng ta biện bạch. Chỉ một câu lệnh ngắn gọn được ban ra: "Giáng Lưu Nhược Sơ xuống làm Quý nhân, nghiêm khắc quản thúc."
Giang Du Uyển đứng bên cạnh lặng lẽ chứng kiến tất cả, nhưng trong lòng lại không hề có chút vui sướng. Nàng hiểu rằng, mỗi một chiến thắng đều đi kèm với hy sinh, mà tranh đấu trong hậu cung thì không bao giờ có điểm dừng.
Sau khi được phong làm phi, địa vị của Giang Du Uyển càng thêm vững chắc. Nhưng ánh mắt nàng lại càng sâu thẳm hơn, vì nàng biết, mỗi bước đi của mình sau này càng phải cẩn trọng hơn nữa.
"Du Uyển, hôm nay nàng làm rất tốt, trẫm vô cùng hài lòng." Hoàng đế nói với nàng sau khi mọi chuyện kết thúc, trong ánh mắt vừa có sự tán thưởng, vừa có sự mong đợi.
"Tạ Hoàng thượng, thần thiếp chỉ làm những gì nên làm mà thôi." Giang Du Uyển đáp, giọng nói vững vàng, "Thần thiếp chỉ mong rằng hậu cung có thể bớt đi tranh đấu, thêm phần hòa thuận."
Hoàng đế gật đầu, "Trẫm hiểu rõ tâm tư của nàng. Sau này, nàng sẽ có thêm nhiều cơ hội để ảnh hưởng đến tất cả."
Giang Du Uyển khẽ mỉm cười, "Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng đã ưu ái." Nàng hành đại lễ, biểu thị sự cảm tạ đối với ân điển của bậc đế vương.
Lưu Nhược Sơ thất thế, Hoàng hậu liền mất đi một mưu sĩ trung thành.
Tiếp theo, đến lượt Tô phi Tô Thiến Tuyết. Nàng ta nên bị hạ từ đâu đây?
Trở về tẩm cung của mình, Giang Du Uyển lặng lẽ suy tính nước cờ tiếp theo.
Danh sách chương
- Nương Nương Thuần Khiết Yếu Mềm, Cả Cung Mong Ngày Bị Phế
- Nương Nương Thuần Khiết Yếu Mềm, Cả Cung Mong Ngày Bị Phế P2
- Nương Nương Thuần Khiết Yếu Mềm, Cả Cung Mong Ngày Bị Phế P3
- Nương Nương Thuần Khiết Yếu Mềm, Cả Cung Mong Ngày Bị Phế P4
- Nương Nương Thuần Khiết Yếu Mềm, Cả Cung Mong Ngày Bị Phế P5
- Nương Nương Thuần Khiết Yếu Mềm, Cả Cung Mong Ngày Bị Phế P6
- Nương Nương Thuần Khiết Yếu Mềm, Cả Cung Mong Ngày Bị Phế P7
- Nương Nương Thuần Khiết Yếu Mềm, Cả Cung Mong Ngày Bị Phế P8
- Nương Nương Thuần Khiết Yếu Mềm, Cả Cung Mong Ngày Bị Phế P9