4.
Nghe vậy, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thẩm Uyển, mang theo vài phần suy tư.
Dù sao thì Thư Nhược Đình cũng là chủ mẫu của nhà họ Thẩm, mọi chuyện vẫn do bà ta quyết định.
Thân phận đích nữ nhà họ Thẩm của Thẩm Uyển vào lúc này cũng chẳng có tác dụng. Một bên là chủ mẫu, một bên là đích nữ, ai nặng ai nhẹ, bọn họ vẫn phân biệt được rõ ràng.
Thôi vậy, liều mạng một phen!
Một tên gia đinh hung hăng đá vào khoeo chân Thẩm Uyển, cú đá nặng nề khiến nàng đau đến mức cắn chặt môi dưới, trán rịn đầy mồ hôi, bất đắc dĩ ngã xuống đất.
Hai người giữ chặt nàng, ép nàng quỳ trước mặt Thư Nhược Đình.
"Thẩm Uyển, ta vất vả nuôi nấng ngươi trưởng thành, vậy mà ngươi báo đáp ta thế này sao? Ta là người đã sinh ra và nuôi dưỡng ngươi đấy!" Thư Nhược Đình nhíu chặt đôi mày, có thể kẹp chết một con ruồi.
Bà ta vốn không thích đứa con gái này, càng không thể để nàng chống đối uy nghiêm của mình.
Hôm nay, bà ta muốn xem thử, rốt cuộc là bà ta – vị chủ mẫu này lợi hại, hay một đích nữ họ Thẩm hữu danh vô thực lợi hại hơn.
Bà ta nâng cằm Thẩm Uyển, lạnh giọng chất vấn: "Nói! Hôm qua rốt cuộc ngươi ở cùng với ai?"
Cằm bị bóp chặt, Thẩm Uyển không thể động đậy.
Người phía sau cũng không coi nàng là người nhà họ Thẩm, cánh tay bị khống chế, đau nhức đến mức gần như gãy lìa.
Mồ hôi lạnh túa ra, nàng cắn môi, ánh mắt chuyển sang nhìn Thẩm Vân, "Muội muội, vì sao không nói cho mẫu thân biết?"
Thẩm Vân không ngờ nàng lại nhắm vào mình, ngây ra trong thoáng chốc, sau đó lập tức giải thích: "A tỷ, muội chỉ thấy một nam nhân bước vào phòng tỷ, nhưng dáng vẻ thế nào thì muội không nhìn rõ.
Đều tại muội, để tên hái hoa tặc kia đoạt đi sự trong sạch của a tỷ."
Thẩm Vân lo lắng nuốt nước bọt. Nàng ta đích thực không nhìn thấy người kia, nhưng sao có thể không biết rằng Thẩm Uyển đã trúng loại xuân dược hiến tiến từ Tây Vực?
Nếu không hoan ái cùng nam nhân, chỉ e hôm nay nàng ta cũng không thể đứng ở đây.
Nghe đến đây, Thẩm Uyển đã rõ ràng mọi chuyện.
Quả nhiên là các nàng hạ xuân dược với nàng!
Khóe môi Thẩm Uyển nhếch lên một nụ cười châm chọc. Muội muội tốt của nàng, miệng vừa mở ra đã nói đến chuyện nàng bị nam nhân làm nhục.
Không biết còn tưởng rằng nàng ta lo lắng cho nàng lắm.
Chỉ sợ điều nàng ta thật sự muốn, chính là định tội nàng tư thông với nam nhân!
Vết thương trên mặt và cơn tê dại từ đầu gối giao nhau lộn xộn, nhưng cũng không đau bằng vết cắt trong lòng.
Kẻ hãm hại nàng ngay trước mặt, chính là mẫu thân và muội muội ruột của nàng!
Một quý nữ mà có dính líu đến nam nhân trước khi thành thân, nhẹ thì danh tiếng bị hủy hoại, nặng thì bị trói vào lồng lợn dìm xuống nước. Đời trước, nàng chính là bị dìm nước xong thì hoàn toàn suy sụp, trở thành trò cười cho thiên hạ, ai ai cũng có thể chà đạp.
Dù Thư Nhược Đình không tận mắt chứng kiến hai người có gì với nhau, nhưng bà ta vẫn cắn chặt không buông.
Huống hồ, nam nhân che mặt đã cùng nàng hoan ái kia cũng không rõ tung tích, căn bản không thể cứu được nàng.
Kiếp này được sống lại, Thẩm Uyển kiên định rằng chỉ cần khăng khăng bản thân vẫn còn trong sạch, Thư Nhược Đình và Thẩm Vân cũng không thể làm gì nàng.
Quan trọng nhất là, trong tay các nàng không có chứng cứ xác thực.
Chỉ dựa vào một câu nói của Thẩm Vân, không thể định tội nàng!
Thời gian quỳ lâu, đầu gối nàng bị mài đến rỉ máu.
Thẩm Uyển cố nén đau, muốn khẽ nhích người, nhưng hai kẻ phía sau vẫn giữ chặt không buông. Nàng đè thấp giọng, đối diện với ánh mắt Thư Nhược Đình, từng chữ từng câu rành rọt:
"Mẫu thân thật sự muốn tuyệt tình đến vậy sao?"
Nàng đang do dự, thử thăm dò, muốn xem xem liệu mẫu thân có thực sự chẳng hề yêu thương nàng chút nào.
Nhưng thật lâu sau, chẳng có ai lên tiếng.
Giây phút này, Thẩm Uyển mới thực sự hiểu rõ.
Thư Nhược Đình không chỉ không thích nàng, mà thậm chí còn căm hận nàng!
Thẩm Uyển giãy giụa vài lần muốn đứng dậy, nhưng vô ích, cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng lên tiếng: “Buông tay.”
Nghe vậy, hai gia đinh phía sau nhìn nhau, trong lòng do dự.
Hai người có phần khó xử, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Thừa tướng Thẩm yêu thương, cưng chiều nhất chính là Thẩm Uyển, nâng niu như châu báu, sợ rơi sợ vỡ.
Nếu nàng thực sự có chuyện gì, bọn họ chắc chắn cũng chẳng có kết cục tốt. Nghĩ tới nghĩ lui, hai người liền ngầm hiểu mà nới lỏng tay, chỉ làm bộ áp giải nàng mà thôi.
“Thẩm Uyển, ta thật sự đã cho ngươi mặt mũi quá rồi! Ngươi lại dám leo lên đầu ta mà ngồi à?” Thư Nhược Đình nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt căng chặt, hung hăng trừng người trước mặt.
Giây tiếp theo.
Chát!
Một cái tát vang dội.
Gian phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, không một tiếng động.
“A nương! A tỷ nàng…”
Thẩm Vân dùng khăn nhẹ nhàng lau nước mắt, dáng vẻ hoảng hốt tột độ, tựa như người bị đánh không phải là Thẩm Uyển, mà chính là nàng ta, “A tỷ chỉ là quá sợ hãi, chứ không hề có ý chống đối mẫu thân.”
Nói xong, Thẩm Vân bước lên, muốn đỡ Thẩm Uyển từ dưới đất dậy: “A tỷ…”
“Cút.” Thẩm Uyển cự tuyệt, không thèm nhìn nàng ta lấy một cái.
Thư Nhược Đình vốn xuất thân tướng môn, một cái tát hạ xuống, Thẩm Uyển căn bản không chịu nổi, cả người ngã sõng soài xuống đất, vô cùng chật vật.
Thấy vậy, thân thể Thẩm Vân đang nửa quỳ cũng không biết nên đỡ nàng lên hay không.
Nàng ta cười gượng, chậm rãi đứng dậy— thích quỳ đến vậy, thì cứ quỳ mãi đi! Nhưng khi mở miệng, giọng điệu lại đổi thành một bộ dáng khác: “A tỷ, mẫu thân cũng chỉ muốn tốt cho tỷ mà thôi.”
“Vân nhi, con không cần giải thích thay nó. Một đứa con gái lẳng lơ, đánh là đáng.” Thư Nhược Đình dịu dàng cầm lấy tay Thẩm Vân, phủi sạch bụi bẩn giúp nàng ta.
Nhưng bàn tay Thẩm Vân làm sao có thể bị bẩn được? Rõ ràng chỉ là chạm phải góc áo của Thẩm Uyển mà thôi.
Khung cảnh mẫu thân từ ái, muội muội nhu thuận ấy đâm thẳng vào tim Thẩm Uyển.
Rõ ràng nàng cũng là con gái bà ta, nhưng tại sao trái tim của bà lại hoàn toàn nghiêng về phía Thẩm Vân? Chẳng lẽ, nàng thật sự thấp kém đến mức đó, đáng ghê tởm đến mức đó sao?
Một người gọi “Vân nhi”, một người lại gọi là “đứa con gái lẳng lơ”.
Trái tim Thẩm Uyển như bị khoét đi một mảnh, bị hung hăng giẫm đạp, nghiền nát dưới chân.
Cơn đau thấu tim gan lan ra khắp toàn thân, khiến nàng gần như nghẹt thở.
Vết thương trên má trái rách ra, giờ đây trên má phải lại hiện lên năm dấu tay đỏ rực.
Đau rát vô cùng.
Nàng biết Thư Nhược Đình không thích mình, cũng đã chuẩn bị tâm lý khi đến đây. Nhưng khi thật sự trải qua, trong lòng vẫn không kìm được dâng lên từng đợt chua xót.
Cơn đau đớn dày đặc chảy qua tim gan, len lỏi vào từng giọt máu trong cơ thể nàng.
Lúc này, vài gia đinh khác khiêng ghế dài và gậy gộc vào phòng, cúi đầu nói: “Đại Tiểu thư, đắc tội rồi.”
Thẩm Uyển không phản kháng, như một con rối bị mặc sức sắp đặt.
Nàng cắn răng, chịu đựng từng côn gậy giáng xuống thân thể, hốc mắt không biết từ lúc nào đã phủ một tầng sương mờ, máu tươi từng chút một thấm ướt y phục, đến khi ý thức dần trở nên mơ hồ.
…
Lần nữa tỉnh lại, trời đã tối đen.
Cảm giác được đầu ngón tay Thẩm Uyển khẽ động, Quý Nguyệt gần như nhào tới.
Nàng ta nắm lấy bàn tay Thẩm Uyển, áp lên má mình, nước mắt tuôn rơi: “Tiểu thư, ta còn tưởng rằng người đã chết rồi! Người ngủ liền ba ngày ba đêm, Quý Nguyệt cứ tưởng rằng Tiểu thư không cần ta nữa.”
Thẩm Uyển chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, như thể bị đánh đến tan xương nát thịt.
Giọng nàng khản đặc, tựa như bị lửa than thiêu đốt: “Nước…”
Quý Nguyệt lập tức đưa chén trà đến.
Thẩm Uyển nhận lấy, từng ngụm từng ngụm uống cạn. Đầu ngón tay trắng bệch của nàng nhẹ nhàng tựa lên miệng chén sứ men xanh, xinh đẹp yếu ớt, nhưng hoàn toàn không có chút huyết sắc.
Nàng uống quá vội, nước trà theo cần cổ trắng nõn chảy xuống.
Cổ nàng mảnh mai tinh tế, tựa như bạch ngọc thượng hạng. Nước trà thấm vào áo trong trắng muốt, để lại vệt loang màu nhạt.
“Tiểu thư, người uống chậm thôi.” Quý Nguyệt vừa lo lắng vừa tủi thân, đôi mắt đỏ hoe: “Phu nhân chẳng hề để tâm đến người chút nào. Bốn mươi gậy đó, rõ ràng là muốn lấy mạng của người!
Người ta vẫn nói ‘lòng dạ đàn bà là độc nhất’, Tiểu thư ngất đi rồi mà bà ta vẫn ra tay được!”
Nàng ta vừa khóc vừa oán giận, nằm sấp bên giường Thẩm Uyển, đôi mắt đẫm lệ, thay nàng bất bình: “Kẻ biết khóc sẽ được cho kẹo ăn, Tiểu thư sau này đừng cứng rắn như vậy nữa.”
Quý Nguyệt khóc đến mức nghẹn ngào, một câu trọn vẹn cũng chẳng nói nên lời.
Lông mi dài khẽ run, Thẩm Uyển chớp mắt. Một cái liếc nhìn của nàng cũng đầy phong tình, đôi mắt hồ ly hơi xếch lên, giờ phút này lại che khuất nửa khuôn mặt, càng khiến người ta thương tiếc.
Môi đỏ nhợt nhạt, khẽ mấp máy: “Mạng của ta, lúc bà ta đánh ta thì đã trả lại cho bà ta rồi. Từ nay về sau, ta và bà ta—đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử, không còn dính dáng gì nữa.”
Trước mặt kẻ không yêu thương ngươi, dù ngươi có làm gì, người ta cũng chẳng buồn liếc nhìn một cái.
Sống lại một đời, Thẩm Uyển hiểu rất rõ đạo lý này.
Hiện tại, thứ duy nhất nàng có thể dựa vào, chỉ có chính mình.
Người nàng muốn cứu, là đại ca chinh chiến sa trường, vì nước kháng địch nhưng lại bị vu oan tội danh bất chính; là nhị ca yêu thương nàng, chuyện gì cũng đặt nàng lên hàng đầu nhưng lại chết thảm trong cuộc tranh đấu giữa bè phái.
Chỉ có họ, mới đáng để nàng yêu thương và bảo vệ.
Đời trước, đại ca chinh chiến nơi biên cương, nhị ca xuống phương Nam điều tra.
Nàng mong chờ họ đến cứu mình, nhưng lại chẳng thể đợi được, cuối cùng đi trước một bước.
Sau đó, hồn nàng phiêu dạt, trơ mắt nhìn đại ca, nhị ca từng người một chết trước mặt mình, mà bản thân thì hoàn toàn bất lực.
5.
Hôm sau, bầu trời vẫn còn mờ mịt chưa sáng hẳn, Thẩm Uyển đã bị kéo dậy từ trên giường để tự chứng minh sự trong sạch của mình.
"Uyển Uyển, con hãy giải thích, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Lần đầu tiên, Thẩm Uyển nghiêm túc quan sát Thẩm Nghĩa.
Phụ thân nàng giữ chức Thừa tướng trong triều, rất được Hoàng thượng tin tưởng. Ông ta có dáng vẻ chính trực, lúc này đang ngồi trên chủ vị, chân mày nhíu chặt, thở dài một tiếng.
Thẩm Uyển ngoan ngoãn hành lễ, khác hẳn dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày, thu lại phần lớn sự ngang bướng. "A cha, Uyển Uyển chỉ là ham chơi vào ban đêm, không ngờ lại làm xước mặt mình. Nhưng con thật không nghĩ tới, mẫu thân và muội muội lại... lại vu oan con tư thông với nam nhân bên ngoài."
Nhớ lại kiếp trước, Thẩm Nghĩa hiển nhiên không phải người nàng có thể đặt niềm tin.
Đời trước, ông ta không những không giúp nàng, mà còn trở thành đồng lõa hại chết nàng.
Thẩm Uyển cố nặn ra hai giọt nước mắt. Thực chất, thân thể nàng vốn đã yếu ớt, chỉ là trước đây gần như chưa từng khóc.
Lần này, khi nước mắt rơi xuống lại là dáng vẻ lê hoa đái vũ*, khiến người ta vừa thương xót vừa thấy ấm ức thay nàng.
"A cha, tất cả đều là lỗi của con. Hẳn là vì con thường ngày khiến mẫu thân không vui, nên mẫu thân và muội muội mới có thành kiến như vậy. Con có thể hiểu được..."
(*Lê hoa đái vũ: Nước mắt rơi xuống như hoa lê trong cơn mưa, hình ảnh gợi sự yếu đuối, đáng thương.)
Nàng không biết chiêu này có hiệu quả hay không, nhưng hiện tại, đây là con đường duy nhất mà nàng có thể chọn.
Nàng đang đánh cược—cược rằng Thẩm Nghĩa vẫn còn chút tình cảm cha con với nàng.
Thẩm Nghĩa, dù yêu thương con gái, nhưng phần lớn là vì nàng là trưởng nữ đích xuất.
Để giữ gìn bề ngoài của một gia đình hòa thuận, yêu thương con cái, ông ta đã luôn nuông chiều nàng. Trước kia, chỉ cần nàng muốn hái sao trên trời, ông ta cũng sẽ dỗ dành tìm cách mang xuống cho nàng.
Nhưng nếu nàng làm hoen ố danh tiếng của Thẩm gia, ông ta không những không bảo vệ nàng mà còn sẽ đóng đinh nàng lên cột ô nhục.
Nàng đối với ông ta, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ để củng cố địa vị trong triều.
Một khi quân cờ này mắc lỗi, ông ta có thể không chút do dự mà vứt bỏ.
Tuy nhiên, trước khi có thể hoàn toàn trừ khử nàng, ông ta sẽ không làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến hình tượng "người cha tốt" của mình.
Chỉ một lát sau, Thẩm Nghĩa tiến lại gần, đích thân đỡ nàng đang quỳ trên đất dậy.
"Uyển Uyển ngoan của ta, đương nhiên sẽ không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy."
Dưới con mắt của mọi người, Thẩm Nghĩa vẫn là hình tượng một người cha tốt.
Ông ta hiền từ, nhân hậu, chủ trì công đạo. "Con bị thương rồi phải không? Đây là kim sang dược, ta đã cố tình nhờ Thái y viện chuẩn bị riêng cho con. Uyển Uyển của ta thích đẹp nhất, không thể để lại sẹo trên mặt được."
Thẩm Uyển chậm rãi đứng dậy, khẽ rũ mắt xuống.
Hàng mi dài và dày phủ đầy nước mắt. Nàng nhận lấy lọ thuốc, nép mình vào lòng Thẩm Nghĩa. "Cảm ơn a cha, a cha là tốt nhất với con."
Chứng kiến cảnh này, Thư Nhược Đình tức đến phát điên.
Bà ta đã tốn biết bao công sức sắp đặt mọi chuyện, vất vả lắm mới khiến gương mặt Thẩm Uyển bị hủy. Nhưng bây giờ thì hay rồi, tất cả hóa thành công cốc!
Không những không bắt được gian phu, mà ngược lại còn giúp tình cảm cha con bọn họ thêm gắn kết. Nếu không phải Thẩm Vân đang đứng bên cạnh nhẹ nhàng giữ tay bà ta lại, sợ rằng bà ta đã tức giận đến thổ huyết ngay tại đại sảnh này!
Dù Thư Nhược Đình là một nữ nhân truyền thống, nhưng trước mặt phu quân cũng không dám làm càn.
Bà ta vốn nghĩ rằng chuyện này coi như đã khép lại, không ngờ rằng, Thẩm lão gia tử lại xuất hiện.
Thẩm lão gia tử vội vã trở về. Ông phụng mệnh Hoàng thượng nghiên cứu chế tạo một loại dược mới. Vậy mà khi nghe tin bảo bối cháu gái gặp chuyện lớn, ông lập tức bỏ dở hành trình hai ngày để quay về ngay trong đêm.
Thẩm Uyển khẽ ngước mắt. Nàng nhớ rằng, từ trước đến nay, người yêu thương nàng nhất chính là ông nội.
Lần này, ông thậm chí không tiếc đẩy lùi thánh chỉ của Hoàng thượng.
"Phụ thân." Thẩm Nghĩa bước lên đón, tươi cười chào hỏi.
Thẩm Nghĩa nổi tiếng là hiếu tử, kính yêu và luôn nghe theo lời của Thẩm lão gia tử.
"Đồ nghịch tử!" Không ngờ rằng, Thẩm lão gia tử lại gạt mạnh tay Thẩm Nghĩa ra.
Nghe vậy, Thẩm Uyển biết cơ hội của mình đã đến. Nếu không diễn lúc này thì còn đợi đến khi nào?
Ánh mắt Thẩm lão gia tử quét qua một lượt, cuối cùng dừng lại trên gương mặt đỏ hoe, tràn đầy ấm ức của Thẩm Uyển.
Tim ông nhói lên, bước nhanh đến, yêu thương lau nước mắt cho nàng. "Cháu ngoan của ta, nói cho gia gia biết, ai đã bắt nạt con? Gia gia sẽ làm chủ cho con, Uyển Uyển ngoan, đừng khóc nữa."
Ông lấy ra một viên kẹo từ trong tay áo, dỗ dành nàng như dỗ một đứa trẻ. Thẩm Uyển nhìn viên kẹo, không nhịn được mà bật cười qua hàng nước mắt.
Nếu nói trong nhà này, ai là người thương yêu nàng nhất, thì không ai khác chính là Thẩm lão gia tử.
Cũng bởi vì ông, nên Thẩm Nghĩa mới nuông chiều nàng đến vậy.
Năm xưa, Thẩm lão gia tử từng cứu mạng Tiên Hoàng, nhờ vậy mà một bước lên mây, vinh hoa phú quý trải rộng trước mắt.
Thẩm Nghĩa có thể trở thành Thừa tướng, một phần là nhờ tài năng, nhưng phần lớn vẫn là nhờ quan hệ giữa Thẩm lão gia tử và Tiên Hoàng.
Bởi vậy, trong gia tộc này, Thẩm lão gia tử có quyền quyết định tuyệt đối.
Lời ông nói, không ai dám cãi.
"Thẩm Nghĩa, ngươi là đồ nghịch tử! Dám để cháu gái ngoan của ta bị thương thành thế này sao?"
Áp lực nặng nề bao trùm cả đại sảnh.
Đến cả Thẩm Nghĩa cũng không dám lên tiếng.
Thư Nhược Đình run rẩy, mồ hôi lạnh túa đầy lưng. Bà ta nuốt khan một ngụm nước bọt, chỉ sợ sau khi Thẩm lão gia tử biết sự thật, sẽ hận không thể đuổi bà ra khỏi nhà.
Bà ta chậm rãi đứng lên, bước xuống từ chủ vị, ánh mắt né tránh, giọng nói run run:
"Phụ thân, đều là lỗi của con. Uyển nhi còn trẻ ham chơi, tự mình ngã bị thương. Là con không chu toàn trách nhiệm của một người mẹ…"
“Diễm Diễm, con thực sự tự ngã sao?”
Lão gia Thẩm không để ý đến lời giải thích của Thư Nhược Đình, mà quay sang hỏi lại Thẩm Uyển.
Lời này vừa thốt ra, tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía nàng.
Thư Nhược Đình căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, vội vàng muốn thoát khỏi liên can:
“Uyển nhi, mau giải thích với tổ phụ đi!”
Lúc trẻ, nàng gả vào nhà họ Thẩm, Thẩm Nghĩa không có mẹ, giúp nàng bớt đi rắc rối mẹ chồng nàng dâu.
Ban đầu, lão gia Thẩm tính tình hiền hòa, dễ chung sống. Nhưng từ khi ông phát hiện ra những việc xấu xa của nàng, Thư Nhược Đình liền sợ hãi, luôn né tránh, không dám đối diện một mình với ông.
Tim nàng đập dồn dập. Nếu để lão gia biết chuyện này là do nàng sai khiến, e rằng sẽ bị đuổi khỏi nhà ngay lập tức!
Ngầm, nàng véo mạnh vào hổ khẩu của Thẩm Vân, ra hiệu bảo con gái chứng minh sự “trong sạch”.
Thẩm Vân không ngốc, lập tức hiểu ý mẫu thân, vội vàng tiếp lời:
“Tỷ, rõ ràng là tỷ tự—”
Chưa kịp nói hết câu, lão gia Thẩm đã nổi trận lôi đình:
“Tất cả im miệng cho ta!”
Thấy vậy, Thẩm Vân bĩu môi đầy bất mãn, nhưng vừa quay đầu liền thấy Thẩm Uyển trông đắc ý như tiểu nhân đắc chí, lập tức tức đến mức cả người run lên.
Nếu không phải Thư Nhược Đình giữ lại, nàng ta đã lao lên xé nát khuôn mặt giả tạo kia rồi!
Dựa vào đâu chứ? Chỉ vì nàng ta có một gương mặt dễ khiến người ta yêu thích sao? Tại sao tổ phụ lúc nào cũng thiên vị nàng ta vô điều kiện?
Yêu nữ! Hồ ly tinh!
Thẩm Vân oán hận trừng mắt nhìn Thẩm Uyển, hoàn toàn không nhận ra bản thân lúc này trông đáng sợ đến nhường nào.
Thẩm Uyển thu mình vào lòng lão gia Thẩm, trong lòng đã sớm tính toán xong xuôi, nhưng vẻ ngoài lại giống như một con mèo nhỏ bị dọa sợ.
Ánh mắt đầy lo lắng nhìn về phía Thư Nhược Đình, sau đó lại chuyển qua Thẩm Vân, chợt như bị kích thích, ánh mắt liền né tránh.
Giọng nói mang theo sợ hãi và run rẩy:
“Tổ phụ, là Diễm Diễm tự ngã, không liên quan đến mẫu thân và muội muội. Tất cả là lỗi của Diễm Diễm, sau này Diễm Diễm không dám nữa.”
Nghe vậy, Quý Nguyệt khẽ cười thầm trong lòng.
Tiểu thư của nàng quả thực diễn xuất quá xuất thần, đúng là bậc thầy diễn kịch!
Người vui mừng, kẻ lo lắng. Một bên, sắc mặt Thư Nhược Đình và Thẩm Vân lập tức xám xịt như than đen trong lò.
“Phụ thân, không phải con...” Thư Nhược Đình siết chặt khăn tay, vẻ mặt đầy sốt ruột.
“Tổ phụ, Vân nhi không có...”
Nhưng nhiều lời cũng vô ích, lúc này dù họ có giải thích thế nào cũng chỉ càng giống như đang giấu đầu hở đuôi.
Ở nơi không ai nhìn thấy, khóe môi Thẩm Uyển khẽ nhếch lên, vẽ thành một đường cong xinh đẹp.
Ván cờ này, nàng thắng rồi.
“Tiểu thư, nhiệt độ này có vừa không?”
Quý Nguyệt thử nước trong thùng gỗ, nhiệt độ vừa phải.
Hơi nước lượn lờ phủ kín cả gian phòng, sương mù giăng khắp nơi, che khuất đi dung nhan nữ tử.
Quý Nguyệt hứng thú giúp Tiểu thư của mình tắm rửa. Những năm gần đây, nàng ấy ngày càng tinh xảo, mỹ lệ, ngay cả một nữ tử như nàng cũng không thể không động lòng.
Chỉ tiếc, gương mặt ấy... đã bị hủy hoại rồi.
Nghĩ đến đây, nàng khẽ thở dài.
Đột nhiên, một tiếng cót két vang lên, kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Sao hôm nay cửa sổ lại tự mở vậy?” Quý Nguyệt nghi hoặc.
Nghe vậy, Thẩm Uyển chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt ướt át, đuôi mắt phiếm hồng, hơi nhướng lên, sinh ra một vẻ quyến rũ bẩm sinh.
Ánh mắt nàng dừng lại trên cành cây lay động ngoài cửa sổ.
Trước cửa sổ có trồng một cây lê, gió nhẹ thổi qua, cành lá va vào nhau tạo thành tiếng xào xạc.
Thẩm Uyển không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cửa sổ bị gió thổi mở.
Mở thì cứ mở thôi, dù sao căn phòng này ngoài nàng và Quý Nguyệt, không ai có thể vào.
Nàng đã sớm sắp xếp người canh gác phía trước, nếu không có sự cho phép của nàng, ngay cả một con ruồi cũng không thể lọt vào.
“Không sao, mở ra cũng tốt, thông gió một chút.”
Nhưng nàng nào biết rằng, cánh cửa sổ kia... không phải do gió thổi mở.
Ngay cả tiếng xào xạc của cây lê, cũng không phải do gió gây ra.
Ở nơi bọn họ không nhìn thấy, có một người lười biếng tựa vào thân cây, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười nửa như hứng thú, nửa như giễu cợt.
6.
Sau khi tắm rửa xong, Thẩm Uyển nằm sấp trên giường, bốn mươi đại bản của Thư Nhược Đình đánh xuống khiến nàng đau đến mức không thể thẳng lưng, ngay cả nằm ngủ cũng trở thành vấn đề.
Mái tóc đen nhánh tựa như thác nước xõa dài, lòa xòa đến tận thắt lưng. Thẩm Uyển chỉ mặc một chiếc trung y mỏng manh để tiện bôi thuốc, chăn nửa vén nửa đắp, che đi thân thể yếu mềm. Nhìn từ xa, nàng chẳng khác nào một mỹ nhân bệnh tật dựa vào giường.
"Tiểu thư, đến lúc bôi thuốc rồi."
Quý Nguyệt mở nắp bình kim sang dược, hương thuốc nồng đậm tỏa ra khắp phòng. Nàng đổ chút bột thuốc ra tay, dùng ngón tay khác thoa đều, chuẩn bị bôi thuốc cho tiểu thư.
"Khoan đã!"
Chợt, Thẩm Uyển như nghĩ ra điều gì, chân mày nhíu chặt. Đời trước, Thẩm Nghĩa cũng là một trong những kẻ tiếp tay hãm hại nàng. Thuốc hắn đưa, có khi nào... có độc?
Nàng cầm lấy bình kim sang dược, đưa lên mũi ngửi, trầm ngâm một lúc rồi cất giọng nặng nề:
"Thuốc này không đúng."
Nghe vậy, Quý Nguyệt dường như cũng hiểu ra điều gì.
Nàng rút cây trâm bạc cài trên tóc, nhẹ nhàng chọc vào thuốc bột để thử. Khi rút trâm ra, đầu bạc vẫn nguyên vẹn, không có chút biến đổi. Quý Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười:
"Tiểu thư có phải đa nghi quá không? Lão gia sao có thể hại tiểu thư được?"
Chẳng lẽ chỉ là một phen hú vía?
Thẩm Uyển mím môi, không nói gì.
Nàng dùng ngón tay thon dài chạm vào thuốc bột, nhẹ nhàng thổi một hơi. Bột thuốc không hề dao động, nhưng mùi vị lại lan tỏa khắp gian phòng.
Quả nhiên, nàng không đoán sai.
Thẩm Nghĩa đã trộn một lượng nhỏ thạch tín vào thuốc. Khi kết hợp với một dược liệu đặc biệt trong kim sang dược, độc tính của thạch tín sẽ không bị cây trâm bạc phát hiện.
Quý Nguyệt vô tình hít phải, liền hắt xì một cái. Nàng chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc:
"Tiểu thư có ý gì vậy?"
Thẩm Uyển suy tư một chút, lấy khăn lau sạch thuốc bột, rồi cất giọng giải thích cặn kẽ.
Sau khi nói xong, nàng đưa tay chọc nhẹ vào trán Quý Nguyệt:
"Hiểu chưa?"
"Chắc... chắc là hiểu rồi." Quý Nguyệt gật gật đầu, nhưng trong mắt vẫn đầy vẻ ngơ ngác.
Chợt, đôi mắt nàng sáng rực lên.
"Quý Nguyệt không hiểu y thuật, nhưng lời tiểu thư nói, nhất định là đúng!"
Nói rồi, nàng lấy giấy bút đến, nhìn tiểu thư nhà mình nằm sấp trên giường viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, khóe miệng không khỏi co giật.
Tiểu thư từ trước đến nay không bị lễ giáo ràng buộc, hành xử tùy ý, sống tiêu sái tự tại. Bên ngoài đồn rằng tiểu thư ngang tàng, kiêu căng, nhưng nàng biết, đó chẳng qua là một lớp vỏ bọc để bảo vệ bản thân. Nếu có khuyết điểm gì, chắc chỉ là tiểu thư không đủ dịu dàng với nàng mà thôi… Ôi, nàng thật sự muốn tiểu thư hiểu được tâm ý của mình.
Quý Nguyệt lặng lẽ thở dài.
Một lúc lâu sau, Thẩm Uyển viết một danh sách dài dược liệu, tốn đến nửa khắc mới hoàn thành, rồi đưa cho Quý Nguyệt.
"Ngày mai, giúp ta đến dược đường lấy những vị thuốc này. Nhớ kỹ, mọi quá trình sắc thuốc ngươi đều phải đích thân tham gia. Khuôn mặt ta có thể hồi phục hay không, đều trông cậy vào ngươi."
Quý Nguyệt thật sự không hiểu mấy dòng chữ trên giấy, nhưng chỉ cần là lệnh của tiểu thư, nàng nhất định sẽ làm được. Nàng tự tin vỗ ngực cam đoan:
"Tiểu thư cứ yên tâm! Chuyện tiểu thư giao, nhất định không thành vấn đề!"
Tâm trạng nàng vui vẻ như được phủ một lớp mật ngọt. Dạo này tiểu thư đối với nàng dịu dàng hơn hẳn. Tiểu thư coi trọng nàng như vậy, nàng nhất định không để tiểu thư thất vọng.
Đêm đã khuya.
Thẩm Uyển vẫn chưa buồn ngủ.
Nàng nhẹ nhàng xuống giường, chân trần bước từng bước chậm rãi, rồi ngồi xuống trước gương đồng.
Hai tay chống cằm, trung y trên người nàng lỏng lẻo, dây buộc hờ hững như sắp tuột. Vốn sợ nóng, nàng đã quen với việc mặc áo lót hở vai trong những ngày hè. Hương hoa dành dành thoang thoảng vương trên làn da trắng muốt.
Nàng cúi thấp đầu, nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong ngày.
Trong căn nhà này, nàng như đang đứng giữa hang hổ. Ngoại trừ gia gia, không ai mong muốn nàng tồn tại.
Đời trước, nàng kiêu căng ngạo mạn, ngang tàng không sợ trời đất, đắc tội không ít tiểu thư, công tử danh gia vọng tộc. Trong cái vòng luẩn quẩn này, nàng đã trở thành một kẻ tai tiếng.
Cả nửa đời trước, nàng rốt cuộc đã gây ra nghiệp chướng gì chứ!
Nếu muốn tạo dựng danh tiếng ở kinh thành, có lẽ nàng phải học cách tỏ ra yếu thế, học cách kết giao với những tiểu thư, công tử quyền quý.
Thẩm Uyển lặng lẽ chải tóc trước gương, mải mê suy nghĩ, hoàn toàn không hay biết đằng sau đã có tiếng động khẽ vang lên…
Cho đến khi một âm thanh rõ ràng vang lên.
"Két..."
Cửa sổ lại tự động mở ra.
Thật kỳ lạ. Ban ngày không có gió, vậy mà đến đêm, gió lại thổi mãi không ngừng.
Thẩm Uyển đứng dậy, sàn nhà lạnh lẽo, nhưng nàng vẫn bước đi bằng đôi chân trần, tiến đến bên cửa sổ, thò nửa khuôn mặt nhỏ nhắn ra ngoài. Bên ngoài tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì.
Lần này, ngay cả lá cây cũng không động đậy.
Lẽ nào... có ma?
Ý nghĩ vừa lóe lên, nàng lập tức lắc đầu—không thể nào.
Thẩm Uyển lại nhìn ra ngoài lần nữa. Sau khi chắc chắn không có ai, nàng lơ đãng đóng cửa sổ lại.
Không ngờ, vừa quay đầu, nàng liền đối diện với một bóng đen toàn thân!
Ngón tay nàng siết chặt, móng bấm vào da thịt để ngăn mình hét lên.
Chỉ một ánh mắt, nàng đã nhận ra—chính là hắn, kẻ bịt mặt kia!
So với căn phòng tối tăm, ẩm thấp và ảm đạm ngày hôm đó, gian phòng này sáng rực ánh nến, không khí cũng ấm áp dễ chịu hơn nhiều. Nghĩ đến chuyện nàng đã chủ động cầu xin hắn vào đêm đó, Thẩm Uyển xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Hắn đến làm gì? Lẽ nào… muốn hoàn thành chuyện còn dang dở hôm ấy?
Đêm đó, vì tác dụng của dược, nàng đã khẩn cầu hắn, nhưng cuối cùng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng.
Ánh nến chập chờn soi rõ hai người.
Thẩm Uyển có thể thấy rõ bóng dáng hắn đang dựa vào chiếc gương đồng, hai tay khoanh trước ngực, phong thái tao nhã, khí chất cao quý không giống người thường.
Nàng chăm chú nhìn hắn, như thể muốn nhìn xuyên thấu con người này.
Hắn đeo mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt thâm sâu, sắc bén mà lộ liễu. Cặp mắt ấy vừa dịu dàng, lại vừa nóng bỏng, không hề chớp lấy một lần khi nhìn nàng.
Ánh mắt hắn quá mức trực diện, khiến Thẩm Uyển không chịu nổi, đành phải lảng tránh.
Nàng vội vã chỉnh lại y phục, quấn mình kín như bọc trong lá sen, không để lộ chút da thịt nào.
Nhưng ánh mắt hắn vẫn dán chặt trên người nàng, không chút che giấu, vừa nóng rực vừa sắc bén, như một lưỡi dao cắt xuyên qua lớp y phục, lột trần nàng hoàn toàn.
Thẩm Uyển lùi về sau hai bước, nhưng quên mất sau lưng là bức tường lạnh lẽo.
Không còn đường lui, nếu muốn chạy, nàng chỉ còn một cách—nhảy cửa sổ.
Ngay khi nàng đang tính toán đường thoát, một giọng nói trầm thấp đầy châm chọc vang lên bên tai:
“Yếu đuối như vậy sao?”
Hắn… đã đến sát bên nàng từ lúc nào?
Thẩm Uyển thoáng sững người, không hiểu câu nói kia có ý gì.
Hắn đang nói đến việc nàng bị Thư Nhược Đình đánh bốn mươi đại bản sao? Nếu vậy, làm sao hắn biết được?
Dưới ánh nến mờ ảo, bóng hắn phủ xuống, bao trùm nàng hoàn toàn.
Ánh mắt hắn chậm rãi di chuyển, rơi xuống đôi môi nàng.
Bàn tay hắn đưa lên, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mềm, ấn nhẹ, day nhẹ.
Thẩm Uyển giật mình, hơi thở nghẹn lại.
Vết thương trên môi từ đêm đó vẫn chưa lành hẳn, cảm giác đau rát lại truyền đến, khiến nàng không nhịn được hít vào một hơi lạnh.
“Sợ ta sao?”
Hơi thở trầm thấp bao vây nàng. Hương gỗ trầm trên người hắn thấm vào không khí, tựa như một sự xâm nhập vô hình.
Hắn nắm lấy cổ tay nàng, lực đạo không có chút kiêng dè nam nữ.
"Ngươi làm đau ta rồi!"
Thẩm Uyển rùng mình, giọng nói có chút run rẩy, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Hắn không buông tay, nhưng lực đạo rõ ràng đã giảm đi.
Nhân cơ hội này, nàng giơ chân đá vào bắp chân hắn.
Nàng không định chạy trốn, bởi nếu có chạy, cuối cùng cũng sẽ bị bắt trở lại giường. Hành động này chẳng qua là để trút giận mà thôi.
Dựa vào đâu mà hắn cứ đến là chạm vào nàng?
Nàng không phải thị thiếp của hắn, vậy nên có quyền trả đũa!
Hơn nữa, đây là Thẩm phủ. Hắn dám làm gì nàng sao?
Nhưng điều nàng không ngờ là…
Hắn không hề nhúc nhích.
Thẩm Uyển cảm thấy mình vừa đá vào một bức tường sắt, không những không gây tổn thương cho hắn, mà đầu ngón chân lại đau nhói vì va chạm.
Đòn phản kích này… chẳng khác nào tự chuốc lấy đau khổ.
Bầu không khí rơi vào một khoảng im lặng ngượng ngùng.
Thẩm Uyển rụt chân lại, môi mím chặt, cổ cũng rụt vào như một con đà điểu.
Nàng thoáng liếc nhìn hắn, lập tức nhận ra ánh mắt kia không phải thứ gì tốt đẹp.
Không ổn! Hắn muốn giết người diệt khẩu sao?
Quả nhiên…
“Buông ra! Ngươi mau buông ta ra!”
Nàng đột nhiên cảm thấy thân thể mình rơi vào trạng thái lơ lửng.
Nàng giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi hắn.
Hắn vác nàng lên vai, đi nhanh đến bên giường, kéo rèm, rồi xé một dải lụa buộc chặt hai tay nàng vào đầu giường.
Dải lụa dài đủ để nàng có thể trốn sang một góc, rúc vào chăn, nhưng cũng chỉ có thể co ro trong một phạm vi nhỏ.
Chỉ để lộ ra đôi mắt sáng rực, Thẩm Uyển nghiến răng đe dọa:
"Ngươi định làm gì? Nếu ngươi dám dùng sức mạnh, cha mẹ ta sẽ không tha cho ngươi!"
Nói đến đây, chính nàng cũng biết Thẩm Nghĩa và Thư Nhược Đình căn bản không coi nàng ra gì. Họ thậm chí còn mong nàng chết sớm một chút.
Nhưng lúc này, lấy danh nghĩa Thẩm gia ra hù dọa, có lẽ vẫn có tác dụng.
Nàng nói xong, hai tay bị trói lặng lẽ mò xuống dưới gối, chạm vào một thứ lành lạnh.
Dưới lớp chăn, một lưỡi dao nhỏ lặng lẽ lóe lên ánh sáng sắc lạnh trong bóng tối…
Danh sách chương
- Trọng Sinh: Đại Tiểu Thư Kiêu Ngạo Trở Thành Bậc Thầy Trà Xanh
- Trọng Sinh: Đại Tiểu Thư Kiêu Ngạo Trở Thành Bậc Thầy Trà Xanh P2
- Trọng Sinh: Đại Tiểu Thư Kiêu Ngạo Trở Thành Bậc Thầy Trà Xanh P3
- Trọng Sinh: Đại Tiểu Thư Kiêu Ngạo Trở Thành Bậc Thầy Trà Xanh P4
- Trọng Sinh: Đại Tiểu Thư Kiêu Ngạo Trở Thành Bậc Thầy Trà Xanh P5
- Trọng Sinh: Đại Tiểu Thư Kiêu Ngạo Trở Thành Bậc Thầy Trà Xanh P6
- Trọng Sinh: Đại Tiểu Thư Kiêu Ngạo Trở Thành Bậc Thầy Trà Xanh P7
- Trọng Sinh: Đại Tiểu Thư Kiêu Ngạo Trở Thành Bậc Thầy Trà Xanh P8