r/nosleep u/Man__in_the_Moon Tôi Đã Nhận Nhiệm Vụ Của Ông Mình — Và Gặp Thứ Ẩn Dưới Biển Sâu _____________________ Link Reddit: https://www....
r/nosleep
u/Man__in_the_Moon
Tôi Đã Nhận Nhiệm Vụ Của Ông Mình — Và Gặp Thứ Ẩn Dưới Biển Sâu
_____________________
Link Reddit: https://www.reddit.com/r/nosleep/comments/1mh7t66/i_found_a_second_license_hidden_in_my/
_____________________
Tôi Tìm Thấy Một Tấm Giấy Phép Khác Giấu Trong Hồ Sơ Câu Cá Của Ông Tôi. Không Phải Để Bắt Tôm Hùm.
Khi ông tôi mất, tôi thừa kế lại con thuyền của ông cùng giấy phép đánh bắt tôm hùm — một trong những giấy phép lâu năm còn sót lại ở vùng này. Thứ đó quý như vàng. Người ta giữ nó như báu vật, hoặc bán lại cho các công ty lớn, hoặc đưa nhau ra tòa để tranh chấp.
Tôi không định dùng đến. Đã lâu rồi tôi không ra khơi — từ cái thời còn là một thằng nhóc tuổi teen. Nhưng thành phố bào mòn tôi từng ngày, còn nỗi buồn thì có cách rất riêng để kéo người ta trở lại với nơi mình từng thuộc về. Vậy là tôi quay về.
Con thuyền vẫn ổn. Đống bẫy thì phải tu sửa. Tôi nghĩ bụng, thử làm một mùa xem sao.
Rồi trong lúc lục lọi đống giấy tờ cũ của ông, tôi thấy nó — một tấm giấy phép khác. Nhét sâu trong phong bì nhàu nát, nằm sau tờ giấy phép chính thức.
Trên đầu trang: “Ủy Quyền Đặc Biệt – Hạng M”
Trông như trò đùa. Giấy cũ ố vàng, không phải loại thẻ nhựa hiện đại. Trên đó là một biểu tượng kỳ dị — xoắn ốc khắc lên hộp sọ. Bên dưới, nét chữ nghiêng nghiêng của ông tôi:
“Hiệu lực. Phải cho nó ăn. Hoặc đánh nhau với nó.”
Tôi nghĩ chắc ông đùa. Cho đến khi mang nó cho Davey xem.
Davey là dân biển cựu trào. Đã đánh cá từ cái thời chưa có GPS. Một bàn tay cụt mất ba ngón. Uống rượu rum pha cà phê và lúc nào cũng lẩm bẩm biển đang nhìn chúng ta.
Khi thấy giấy phép Hạng M, mặt ông tái mét.
“Cậu kiếm đâu ra cái này?”
“Từ ngăn kéo của ông tôi.”
Ông ngồi phịch xuống. Im lặng một lúc lâu. Rồi nói, “Cái này… không phải để bắt tôm đâu. Mà là… để bắt tụi nó.”
Không có tiếng cười. Không một chút đùa cợt. Davey bảo giấy phép đó có thật. Được cấp trong thời chiến — cho một số ngư dân đặc biệt, có nhiệm vụ giữ cho biển sạch bóng những thứ… không tự nhiên.
Những thứ không thuộc về đại dương. Thậm chí không thuộc về thế giới này.
Ông gọi đó là “giấy phép săn quái vật.”
Một khi đã cầm nó trong tay, cậu có bổn phận phải canh chừng. Và nếu thấy thứ gì lạ ở vùng biển sâu Blue Ridge, đừng kêu cứu. Tự mà lo.
Vì nếu cậu không lo, sẽ không ai lo cả.
Ông giơ bàn tay cụt lên. “Tôi còn sống trở về. Nhưng anh tôi thì không.”
Dĩ nhiên tôi không tin. Nhưng đêm hôm sau, tôi vẫn lái thuyền ra Blue Ridge. Tự nhủ là đi kiểm tra bẫy, nhưng thực ra chẳng thả cái nào. Trong túi áo, tấm giấy phép Hạng M nằm yên.
Biển lặng. Không phải kiểu lặng yên dễ chịu. Mà là kiểu… im phăng phắc. Không có tiếng chim. Không muỗi, không côn trùng. Chỉ có tiếng thủy triều rút từng đợt chậm rãi.
Rồi sonar kêu “ping.”
Đã lâu rồi tôi không dùng nó, nhưng tôi vẫn nhớ hình dạng một đàn cá, đường cong của một con lớn. Cái này… không giống vậy.
Nó là một tín hiệu cực mạnh. Không di chuyển. Đang nổi dần lên.
Thuyền bắt đầu lắc nhẹ. Rồi mạnh dần, chao qua lại. Nước tràn qua mạn tàu.
Rồi tôi nghe thấy nó — một tiếng rên sâu dưới mặt nước. Như thép bị xoắn. Như thứ gì đó đang tỉnh dậy.
Một cái càng — to bằng người trưởng thành — đập mạnh vào thân thuyền và xé toạc lan can. Tôi ngã, đầu đập vào cần ga.
Tôi còn chưa kịp bò dậy thì nó đã trồi lên boong.
Thân nó dài, chia đốt như côn trùng, nhưng làn da ướt nhẫy, lấp lánh ánh đen của sinh vật biển sâu. Chi trước kết thúc bằng những lưỡi kìm như cua. Phần đầu… sai trái. Quá nhiều mắt, và tất cả đều nhìn chằm chằm vào tôi.
Nó phóng tới.
Tôi chộp lấy cây móc gaff, đâm mạnh vào sườn nó. Nó gào lên, hất tôi văng qua boong. Tôi đập người vào bậc cầu thang dẫn vào cabin, nghe rắc một tiếng — xương sườn gãy.
Chân tôi rỉ máu. Lồng ngực đau nhói. Con quái vật lừ lừ tiến lại, từng bước một, như thể biết chắc mình sẽ thắng.
Tôi vơ loạn. Dao, dụng cụ, sợi dây nào đó. Ngón tay tôi chạm vào thứ bằng nhựa.
Súng bắn pháo sáng.
Tôi không kịp nghĩ. Chĩa thẳng vào ngực nó mà bóp cò.
Pháo sáng nổ tung trong thân nó với một âm thanh ướt át, lách tách. Nó gào lên, tiếng gầm sặc sụa, điên cuồng quăng quật rồi lao đầu xuống biển, boong thuyền vỡ toác sau lưng nó.
Tôi nằm đó rất lâu. Máu chảy. Người run lẩy bẩy. Một mình.
Tôi lết con thuyền quay về bờ khi mặt trời mọc.
Vừa đặt chân lên bến tàu, tôi đổ gục xuống. Ai đó gọi xe cứu thương. Tôi bảo là tai nạn do động cơ. Họ không hỏi thêm.
Tôi qua đêm trong bệnh viện. Khâu vết thương. Gãy vài xương sườn. Đùi rách một đường dài. Chấn động nhẹ.
Sáng hôm sau, tôi được cho xuất viện.
Việc đầu tiên tôi làm là đến xưởng thuyền. Dự định rất rõ ràng: dỡ sạch mọi thứ, bán giấy phép, đốt đống giấy tờ cũ.
Biến khỏi nơi này.
Nhưng vừa bước lên boong, tôi thấy ngăn kéo mở toang. Giấy phép Hạng M vẫn ở đó, loang lổ những đốm máu khô.
Tôi nghĩ đến ông mình. Người đã miệt mài ra khơi suốt bao năm trời. Nghĩ đến chuyện gì có thể đã xảy ra với thị trấn này… nếu ông không làm vậy.
Con quái vật đêm qua không phải con duy nhất.
Vẫn còn những thứ khác. Có lẽ còn tồi tệ hơn.
Tôi nhìn ra phía chân trời. Sương mù đang cuộn về.
Rồi tôi khóa ngăn kéo lại, với lấy con dao rựa, nạp lại súng bắn pháo sáng, đổ đầy xăng cho thuyền.
Nếu không ai chịu bảo vệ vùng biển này…
Thì có lẽ, đến lượt tôi.
COMMENTS