Có tiếng động phát ra từ tầng hầm nhà tôi. Vấn đề là... tôi đâu có tầng hầm.

r/nosleep u/Yobro1001 Có tiếng động phát ra từ tầng hầm nhà tôi. Vấn đề là... tôi đâu có tầng hầm. _____________________ Link Reddit: https:...

r/nosleep

u/Yobro1001

Có tiếng động phát ra từ tầng hầm nhà tôi. Vấn đề là... tôi đâu có tầng hầm.

_____________________

Link Reddit: https://www.reddit.com/r/nosleep/comments/1mgq6ev/theres_noises_coming_from_my_basement_i_dont_have/

_____________________

Mà thật ra, cả khu này chẳng có nhà nào có tầng hầm cả.

Tôi biết, ở nhiều nơi thì tầng hầm là chuyện thường, nhưng cái vùng tôi đang sống thì nằm ngay trên một tảng đá granite khổng lồ. Nghe nói nếu có động đất xảy ra ở mấy đứt gãy gần đó, thành phố của tôi gần như chẳng hề hấn gì — đó là một điểm cộng lớn khi sống ở đây — nhưng đồng nghĩa với việc đào xuống quá vài mét thì đụng đá liền. Không thể khoan sâu hơn được.

Vợ chồng tôi mua căn nhà này cách đây hơn bảy năm, và từ đó đến giờ chưa từng gặp rắc rối gì. Ngay cả bình nước nóng cũng chưa từng hỏng — mà như thế là may mắn lắm rồi, vì tụi tôi chưa bao giờ dư dả gì.

Thật tình thì... tụi tôi đều không giỏi quản lý tiền bạc. Gặp nhau trong sòng bài. Cả hai đều mê cờ bạc — tôi biết, tôi biết, ném tiền qua cửa sổ thôi, nhưng tụi tôi thích cái cảm giác ấy. Cái hồi hộp của “lỡ đâu thắng thì sao?”

Ý tôi là, ngôi nhà này vốn rất yên tĩnh. Không có tiếng cọt kẹt, tiếng va đập hay rít gió gì hết. Có lẽ vì thế mà hôm đó, nửa đêm, cả hai vợ chồng đều choàng tỉnh ngay khi nghe thấy tiếng ù ù vang lên.

“Gì vậy anh?” vợ tôi hỏi, vẫn nằm bên kia giường.

Tôi lắng nghe.

“Máy lạnh?” tôi đoán.

“Em tắt rồi trước khi đi ngủ.”

Tôi ngồi dậy, chăm chú hơn, rồi quỳ xuống sàn. Áp tai vào thảm. “Nghe như nó phát ra từ bên dưới... mà thế thì vô lý quá.”

Vài giây sau, tiếng ù ù ấy ngừng lại.

“Chắc là ống nước,” cô ấy nói, rồi kéo chăn lên. “Thôi đừng để tâm.”

Tụi tôi lại ngủ tiếp.

Mọi chuyện yên ắng suốt mấy tuần. Cho đến một tối, khi cả hai đang ngồi bàn ăn, vừa xơi đồ Tàu mua về vừa coi xổ số Mega Millions, tờ vé số trải ra trước mặt. Dĩ nhiên nếu có trúng thì sẽ chia nhau, nhưng mỗi đứa vẫn thích tự mua lấy vận may riêng.

Đêm đó, dãy số chẳng trùng được lấy một con. Quá bực, tôi tắt tiếng TV.

“Anh có bao giờ nghĩ mình nên bỏ vụ này không?” vợ tôi hỏi. “Chưa bao giờ trúng. Mình cứ phí hoài—”

“Suỵt.”

“Gì vậy?”

Tôi ra hiệu im lặng, chỉ tay vào tai. Cô ấy nín bặt. Rồi cô ấy cũng nghe thấy. Tiếng người — nhỏ, mơ hồ, nhưng rõ ràng là giọng người — vọng lên từ đâu đó gần lắm. Như lần trước, tôi lại cúi xuống, áp tai xuống sàn.

“Nghe cứ như thể…” Tôi không nói hết câu. Không cần. Nghe cứ như có người đang ở bên dưới, giọng bị bóp méo, nghẹn lại, nhưng vẫn là con người. Mà điều đó thì chẳng hợp lý chút nào. Nhà tôi không có tầng hầm, cũng chẳng có khoang rỗng nào dưới sàn. Làm gì có ai ở dưới đó được?

Rồi chuyện ấy tiếp tục. Mấy tuần kế tiếp, tôi cứ nghe những âm thanh lạ vang lên từ dưới sàn. Có khi là tiếng thì thầm không rõ. Có khi là tiếng tích tắc. Có khi là tiếng chạy, như ai đó đang hối hả lên xuống cầu thang.

Tôi mướn người đến kiểm tra.

“Bên dưới sàn nhà anh không có tầng hầm,” ông ấy khẳng định sau khi khảo sát xong. “Khu này không có nhà nào xây kiểu đó cả. Ở đây có một lớp—”

“Đá granite. Tôi biết. Vậy rốt cuộc tôi đang nghe thấy cái gì?”

“Có thể là chuột thôi.”

Khi tôi gọi chuyên viên diệt côn trùng đến kiểm tra, chẳng có cái bẫy nào của ông ta bắt được thứ gì. Tôi thuê thêm vài người nữa, ai cũng lắc đầu. Bên dưới ngôi nhà này không có gì cả. Và họ bảo… cũng chẳng nghe thấy tiếng động nào hết.

“Bỏ đi anh,” vợ tôi nói một hôm. “Nhà nào mà chẳng có lúc kêu cọt kẹt.”

“Không giống mấy tiếng này. Em cũng nghe thấy mà, đúng không?”

Cô ấy ôm tôi, tay vỗ nhẹ lên lưng. “Thôi mà. Đừng nghĩ nữa.”

Thì thôi. Tôi tự nhủ. Không nghĩ nữa. Rồi sẽ quen thôi. Chỉ là… tiếng động thôi mà.

Tôi ngừng nhắc đến chuyện đó — và cũng ngừng ngủ từ dạo ấy. Đêm đêm, nằm trên giường, lắng nghe từng tiếng thì thầm mơ hồ, đầu óc tôi xoáy sâu vào cái hố không đáy của tưởng tượng. Rốt cuộc đó là gì? Có cái gì bên dưới thật sao? Ngay cả những đêm không có tiếng gì, tôi vẫn không yên. Một ý nghĩ cứ lởn vởn: nhỡ đâu... chính vì chúng đang im lặng để lắng nghe tụi mình?

Và rồi, sau nhiều tháng như thế, có một đêm tôi thức dậy giữa khuya để ra lấy nước. Nhưng vừa bước tới phòng khách, tôi đứng sững lại.

Phòng khách nhà tôi chỉ có hai lối ra: cửa chính và cửa vào bếp. Nhưng trong ánh sáng lập lòe từ bể cá, tôi thấy một lối thứ ba.

Ngay trên bức tường trống trơn bấy lâu, giờ xuất hiện một ô cửa mở toang, đen ngòm. Và phía sau nó là một cầu thang, kéo dài xuống dưới sàn, xuống tận đâu đó mà tôi không tài nào nhìn thấy đáy.

Nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng phản xạ đầu tiên của tôi không phải là bỏ chạy. Tôi cũng chẳng buồn bật đèn. Như bị hút vào, tôi chầm chậm bước về phía cầu thang ấy.

Một bàn tay bất ngờ siết lấy bắp tay tôi. “Đừng.”

Tôi giật mình quay lại.

Vợ tôi đang đứng đó, dưới ánh sáng lờ mờ, ánh mắt như xuyên thấu. “Làm ơn,” cô thì thầm. “Về giường đi. Ở lại với em.”

Ánh mắt ấy… có gì đó đầy khẩn thiết. Như thể cô biết nhiều hơn những gì cô nói ra. Tôi không cãi, cũng chẳng hỏi. Chúng tôi trở về giường và ôm nhau ngủ. Đó là lần đầu tiên sau rất lâu tôi ngủ ngon đến thế.

Cô ấy đúng. Suốt cả ngày hôm sau, tôi tự nhủ như thế. Không thể nào được — chui xuống một cái cầu thang bí ẩn ngay giữa nhà mình? Quá liều lĩnh. Phi lý. Nguy hiểm.

…Và chính vì nguy hiểm, tôi không cưỡng lại được.

Đêm kế tiếp, chờ vợ ngủ say, tôi lén rời giường. Phòng khách vẫn tối om. Và cái lối đi kỳ lạ ấy vẫn còn đó, mở toang ra một khoảng không tối đen, cầu thang kéo dài xuống dưới.

“Xin lỗi,” tôi thì thầm.

Tôi bước xuống.

Mỗi bậc thang dài như cả thế kỷ. Từng hơi thở vang vọng như vọng vào hang sâu. Phần lý trí trong tôi gào lên: quay lại đi! Nhưng phần còn lại — cái phần ưa mạo hiểm, mê cảm giác đánh cược — lại thấy phấn khích. Giống như khi tôi ngồi trước máy kéo hoặc chờ bài lật trên bàn poker: có thể thua trắng tay, nhưng nếu không thì sao?

Nếu không thì sao?

Tôi bắt đầu thấy được đáy cầu thang. Nín thở, tôi đặt chân xuống bậc cuối cùng, bước vào—

Phòng khách nhà mình.

“Anh đây rồi,” giọng vợ tôi vang lên sau lưng.

Cô đứng đó, trên ngưỡng cửa dẫn vào phòng ngủ, trong chiếc áo choàng ngủ lỏng lẻo. “Về giường đi anh.”

Tôi đứng bất động. Không nói một lời. Cô bước tới, nắm lấy tay tôi. Tôi để cô dắt về như kẻ mộng du.

Cuộc sống quay lại như cũ. Tôi vẫn thắc mắc chuyện đêm ấy. Vì sao cầu thang lại dẫn tôi về chính phòng khách của mình? Nhưng rốt cuộc tôi đổ hết cho việc thiếu ngủ, có lẽ chỉ là một giấc mơ mơ hồ thôi.

“Dạo này không nghe mấy tiếng đó nữa ha,” tôi nói với vợ vài ngày sau.

“Tiếng gì cơ?”

“Tiếng dưới sàn ấy. Tiếng người nói, mấy thứ kỳ lạ đó.”

Cô nhíu mày. “Anh đang nói gì vậy? Anh nghe thấy cái gì? Có cần kiểm tra xem nhà có chuột không?”

Tôi há hốc miệng. Sao cô ấy lại giả vờ như chưa từng biết chuyện? Tôi im lặng, không nói gì thêm.

Vài ngày sau, tôi lại để ý thấy một điều khác.

“Em ơi, cái bể cá đâu rồi?” tôi hỏi.

“Bể cá nào?”

“Cái bể cá em nuôi mấy con cá bảy màu ấy. Đặt ngay cái kệ đó, chỗ mà giờ toàn sách với sách.”

“Thôi đi ông. Mình mà có cả chuột lẫn cá thì khác gì đang nuôi sở thú trong nhà?”

Trong tuần tiếp theo, tôi bắt đầu để ý thấy những điều kỳ lạ khác.

Ở chỗ làm, dấu trọng âm trong tên quản lý của tôi biến mất khỏi bảng tên. Trong khu phố, có một căn nhà mới mọc lên, dường như từ hư không — tôi chắc chắn nó chưa từng tồn tại. Màu sơn tường trong nhà cũng nhạt hơn một chút. Chỉ một chút thôi, nhưng tôi biết mà. Tôi biết.

Cảm giác sai sai bắt đầu len lỏi vào mọi thứ xung quanh. Như thể ngôi nhà này không hoàn toàn là nhà tôi, còn người vợ kia… cũng không hẳn là cô ấy. Có gì đó đã lệch khỏi quỹ đạo, lệch một cách không thể gọi tên. Tôi chắc chắn điều đó đã xảy ra vào cái đêm đầu tiên tôi bước xuống cầu thang. Và dần dần, dù sự thay đổi có nhỏ tới mức nào, tôi vẫn không chịu được. Tôi muốn tất cả quay lại như cũ.

Lần thứ ba, tôi lại tỉnh dậy giữa đêm. Kể từ sau lần đầu tiên, tôi chưa từng thấy cái cầu thang ấy nữa — nhưng lần này, tôi biết chắc nó sẽ xuất hiện. Chỉ cần tôi muốn, nó sẽ có mặt.

Và nó đã ở đó.

Tôi quyết định lần này sẽ quay lên. Trở lại. Trả mọi thứ về vị trí ban đầu — chỉ có điều, khi tôi lại gần, cầu thang chỉ dẫn xuống.

"Đừng," tôi nghe giọng vợ mình thì thầm, như đêm đầu tiên.

"Nhưng nhỡ đâu thì sao?" tôi thì thầm lại.

Tôi bước xuống.

Và một lần nữa, khi đặt chân đến cuối bậc thang, tôi lại đứng giữa phòng khách nhà mình.

Nhưng bể cá vẫn biến mất.

Chính khoảnh khắc đó, cơn xoáy bắt đầu. Lần đầu là tai nạn, nhưng lần thứ hai… tôi biết rõ điều gì đang chờ mình. Tôi vẫn bước vào. Và kể từ đó, lần nào tôi cũng biết. Tôi biết.

Ban đầu, chỉ là những thay đổi nhỏ. Từ từ. Chiếc xe của chúng tôi đột nhiên nhiều hơn vài nghìn cây số, hoặc tài khoản ngân hàng bỗng hụt mất mấy đồng. Có khi chỉ là cái ghế ăn phát ra tiếng kêu cót két hơn trước một chút. Nhưng có một điều không bao giờ thay đổi: mọi lần đi xuống đều mang lại một điều tồi tệ hơn.

Rồi ngôi nhà trở nên chật chội. Phòng dành cho khách biến mất. Trần nhà dột nước. Tôi bị mất việc — họ sa thải tôi sau khoảng chục lần đi xuống — và vợ tôi bắt đầu gào thét. Tôi cố gắng lờ đi những lời trách móc không dứt, nhưng cô ấy không còn là người phụ nữ tôi từng cưới nữa. Cô vẫn mang khuôn mặt đó, nhưng đã hóa thành người khác: cay độc, nóng nảy, nghiện cờ bạc không thể kiểm soát.

Ngay cả khi đó, lẽ ra tôi nên dừng lại. Tôi biết chứ. Phải chấp nhận rằng đây là cuộc sống của mình bây giờ. Từ bỏ trước khi quá muộn. Mà cũng chưa hẳn là tận cùng — tôi vẫn có thể xoay chuyển: tìm việc mới, bán nhà, khuyên cô ấy đi trị liệu. Nhưng tôi biết… nếu còn tiếp tục, một ngày nào đó tôi có thể bước vào một cuộc đời nơi mà tôi chưa bao giờ gặp cô ấy. Hoặc cô ấy đang mắc bệnh nan y.

Thế nhưng tôi không thể dừng lại.

Và mọi thứ còn tồi tệ hơn rất nhiều.

Một ngày, tôi trở về và thấy một cặp vợ chồng khác đang ngủ trên giường của mình. Nhà đó không còn là của tôi nữa. Tôi và vợ mình đã thành… vô gia cư. Đêm đêm, tôi phải lẻn vào như kẻ trộm, chỉ để được bước xuống những bậc thang kia.

Tôi chìm trong nợ nần. Chủ nợ bắt đầu lần theo tôi, tìm đến tôi. Chúng đánh đập tôi dã man.

Sức khỏe tôi suy sụp. Tôi từng nghĩ mình là người ngoài cuộc, rằng thân thể tôi sẽ không bị ảnh hưởng — tôi đã lầm. Tóc tôi rụng sạch. Tim tôi bắt đầu loạn nhịp vì những năm tháng dùng thuốc mà "tôi" chưa bao giờ thực sự dùng. Đêm đến, tôi quằn quại vật vã vì tái nghiện.

Còn vợ tôi… cô ấy không còn chỉ là cay độc nữa. Cô biến thành hiểm độc. Tôi đã thật sự bước vào một đời sống nơi cô ấy chưa từng là vợ tôi. Cô là người yêu cũ — rồi là kẻ bám theo — rồi là thợ săn. Tôi trốn trong những kho hàng bỏ hoang, những ngôi nhà đổ nát để tránh cô. Đã có lần, tôi buộc phải giết cô để tự vệ. Nhưng sau lần đi xuống kế tiếp, cô lại trở về.

Giờ thì những bậc thang đã trở thành một phần của thói quen.

Ban ngày, tôi trốn.

Đêm đến, lẻn vào căn nhà từng là của mình.

Bước xuống.

Xem hôm nay lại thay đổi điều gì.

Lặp lại vào ngày hôm sau.

Tự nhủ: biết đâu lần tới sẽ khác.

Biết đâu… một ngày nào đó, cuộc đời sẽ đặt lại.

Biết đâu, cầu thang là một vòng tròn. Và rồi, tôi sẽ trở về nơi tôi bắt đầu — hoặc tốt hơn.

Tôi đã đi quá xa. Không thể quay đầu được nữa. Dù trong sâu thẳm, tôi biết rõ một điều — điều mà người vợ “thật sự” của tôi đã biết, từ nhiều lần đi xuống trước đó. Một điều mà cô ấy biết chắc… bởi vì cô chưa bao giờ là vợ tôi.

“Đừng,” cô ấy đã nói.

Cô cũng từng như tôi. Đã từng tìm thấy những bậc thang ấy. Đã từng bước xuống. Nhiều lần, tôi chắc chắn. Nhiều đến mức hiểu được sự thật mà tôi chưa bao giờ chịu chấp nhận.

Cầu thang không tạo thành một vòng tròn.

Nó chỉ đi theo hình xoắn ốc.

Và xoáy xuống.

Mãi mãi.

COMMENTS

Tên

Astrology,37,Báo-Thù,1,Cha-Me,3,Có-Thật,4,Cổ-Đại,4,Culture,9,Cung-Đấu,1,Discovery,3,Dưỡng-Thê,1,Đô-Thị,1,Entertainment,38,Full,6,Hiện-Đại,3,Horoscope,35,Kien-thuc,1,Kinh-Dị,11,Kỳ-Ảo,1,Lifestyle,46,List,24,Marketing,1,Ngôn-Tình,3,Nhân-Thú,1,nosleep,11,Pets,1,Phim,37,Showbiz,1,Tiên-Hiệp,1,Tips,2,Tội-Phạm,4,Trùng-Sinh,2,Xuyên-Không,1,Xuyên-Sách,1,
ltr
item
ru rú trong nhà: Có tiếng động phát ra từ tầng hầm nhà tôi. Vấn đề là... tôi đâu có tầng hầm.
Có tiếng động phát ra từ tầng hầm nhà tôi. Vấn đề là... tôi đâu có tầng hầm.
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj2M470LGWDDNWM3K1bayD_8XRPcDM4Ded5nbcOysTByMRovFN5qS49axLgkm6yMlzVQdIKrkY39QiE8tIw032bTIGmOf6c7SAuzMS_Q0QsrXPhE5qUcBlYEeDcMg_2s-RASsM4QzAG68UPNK_duOmEdNMJ0UU4v-vd79QvXLAoV2-Dxm1BRN9qbavr1wfi/s16000/co-tieng-dong-phat-ra-tu-tang-ham-nha-toi.jpg
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj2M470LGWDDNWM3K1bayD_8XRPcDM4Ded5nbcOysTByMRovFN5qS49axLgkm6yMlzVQdIKrkY39QiE8tIw032bTIGmOf6c7SAuzMS_Q0QsrXPhE5qUcBlYEeDcMg_2s-RASsM4QzAG68UPNK_duOmEdNMJ0UU4v-vd79QvXLAoV2-Dxm1BRN9qbavr1wfi/s72-c/co-tieng-dong-phat-ra-tu-tang-ham-nha-toi.jpg
ru rú trong nhà
https://rurutrongnha.blogspot.com/2025/08/co-tieng-dong-phat-ra-tu-tang-ham-nha-toi.html
https://rurutrongnha.blogspot.com/
https://rurutrongnha.blogspot.com/
https://rurutrongnha.blogspot.com/2025/08/co-tieng-dong-phat-ra-tu-tang-ham-nha-toi.html
true
5423877717892428657
UTF-8
Loaded All Posts Not found any posts Xem Tất Cả Xem Ngay Reply Cancel reply Delete By Home CHƯƠNG POSTS View All RECOMMENDED FOR YOU LABEL ARCHIVE SEARCH ALL POSTS Not found any post match with your request Back Home Sunday Monday Tuesday Wednesday Thursday Friday Saturday Sun Mon Tue Wed Thu Fri Sat January February March April May June July August September October November December Jan Feb Mar Apr May Jun Jul Aug Sep Oct Nov Dec just now 1 minute ago $$1$$ minutes ago 1 hour ago $$1$$ hours ago Yesterday $$1$$ days ago $$1$$ weeks ago more than 5 weeks ago Followers Follow THIS PREMIUM CONTENT IS LOCKED STEP 1: Share to a social network STEP 2: Click the link on your social network Copy All Code Select All Code All codes were copied to your clipboard Can not copy the codes / texts, please press [CTRL]+[C] (or CMD+C with Mac) to copy Danh Sách Chương