Gia đình tôi không có nghĩa trang. Chúng tôi có một... phòng để đồ khô.

r/nosleep u/Shohinctor Gia đình tôi không có nghĩa trang. Chúng tôi có một... phòng để đồ khô. _____________________ Link Reddit: https://ww...

r/nosleep

u/Shohinctor

Gia đình tôi không có nghĩa trang. Chúng tôi có một... phòng để đồ khô.

_____________________

Link Reddit: https://www.reddit.com/r/nosleep/comments/1mhojim/my_family_doesnt_have_a_graveyard_we_have_a_pantry/

_____________________

Gia đình tôi không già đi như người bình thường. Bà tôi, khi mất, đã 98 tuổi, nhưng nhìn chỉ như mới 65, thậm chí trẻ hơn. Ông chú cố của tôi nay đã 102, vẫn tự tay chẻ củi đốt lò. Từ trước tới nay, cả nhà vẫn đùa rằng đó là nhờ "gen tốt" và một truyền thống bất di bất dịch: món canh Hồi Nguyên, luôn xuất hiện trong mỗi dịp tụ họp đại gia đình. Đó là một món canh đặc, sẫm màu, đậm đà, thơm nức. Chỉ cần húp một thìa là thấy ấm bừng từ ruột gan, như có sức sống trào lên từ trong xương tuỷ.

Khi bà Rose qua đời, tôi là người được thừa kế ngôi nhà tổ cũ kỹ. Trong góc phòng làm việc của bà, tôi tình cờ tìm thấy báu vật — một cuốn sổ tay bọc da đã nứt nẻ, viết tay bằng mực nhạt màu. Trái tim tôi đập thình thịch. Cuối cùng tôi cũng được biết bí mật truyền đời mà cả nhà chưa ai từng hé lộ.

Tôi lật đến trang viết về canh Hồi Nguyên. Trang giấy gần như trống trơn. Không hề có danh sách nguyên liệu, chỉ có hai dòng chữ nguệch ngoạc, xiêu vẹo, nét bút như mạng nhện do tay cụ sơ tổ tôi viết:

“Nước dùng: xem hướng dẫn dưới hầm.

Gia vị: xem hướng dẫn trên gác mái.”

Tôi lần xuống hầm — nơi âm ẩm, phảng phất mùi đất cũ. Sau một dãy lọ thủy tinh đựng đồ muối chua, tôi phát hiện một viên đá tường lỏng lẻo. Gỡ ra, phía sau là một căn phòng nhỏ, âm u, ẩn giấu hoàn toàn trong bóng tối. Bên trong, xếp thành hàng ngay ngắn, là khoảng hơn chục chậu đất nung lớn không tráng men, chứa loại đất đen sậm, xốp như than bùn. Trong mỗi chậu, mọc lên một rễ cây to, dày, màu nhợt nhạt, vặn vẹo như thể... một bàn tay người đang trồi lên từ lòng đất.

Một cuốn nhật ký phủ đầy bụi đặt trên chiếc bàn nhỏ. Những dòng ghi chép từ tận thế kỷ 19 kể lại quy trình đầy rùng rợn. Mỗi khi có người trong nhà qua đời, họ sẽ không được chôn, cũng không được hỏa táng. Họ sẽ được “trồng.” Thi thể sẽ được tẩm ướp bằng một hỗn hợp thảo mộc đặc biệt, rồi đặt vào các chậu này. Qua nhiều năm, xác thịt và đất sẽ tạo ra một thứ gọi là “rễ sinh mệnh.” Rễ ấy sẽ được thu hoạch, nấu suốt ba ngày ba đêm, để làm nước dùng cho món canh Hồi Nguyên.

Tôi buồn nôn. Chúng tôi đâu chỉ ăn canh. Chúng tôi đang hấp thụ tinh túy cô đặc của tổ tiên đã khuất — từng thìa, từng ngụm.

Tay run run, tôi leo lên gác mái. Trong một chiếc rương khóa kỹ, tôi thấy một bộ hộp bạc nhỏ, chạm trổ tinh xảo, mỗi hộp đều khắc tên của một người còn sống trong gia đình. Tôi tìm thấy hộp của mình — cái tên được khắc mới tinh. Bên trong là một con dao nhỏ, lưỡi bằng đá obsidian đen nhánh, sắc lạnh. Một cuốn sổ khác bên cạnh giải thích bước cuối cùng: “Gia vị.”

Nhưng đó không phải là gia vị thông thường. Không phải tiêu, muối, hay quế hồi. Mà là sự cúng tế sống. Ở mỗi buổi họp mặt gia đình, tất cả những ai có mặt đều phải hiến một phần của chính mình: vài giọt máu, một mảnh móng tay, một giọt nước mắt — phải rơi thẳng vào nồi canh. Chính sự hiến dâng nhỏ bé ấy mới có thể “đánh thức” phần nước dùng linh thiêng — thứ linh hồn lặng lẽ của người đã khuất.

Tôi đóng sập cuốn sổ lại, tay run lên bần bật. Đó không phải là truyền thống. Đó là một nghi lễ man rợ — một nghi thức ăn thịt người trá hình. Tôi thề sẽ không bao giờ dính líu.

Lần tụ họp tiếp theo là vào tiết thu phân. Tôi viện cớ ốm, nói mình bị cảm nặng. Trong lòng dâng lên một cảm giác chính nghĩa — như thể cuối cùng tôi cũng dám đứng ngoài cái vòng xoáy bệnh hoạn ấy.

Một tuần sau, mẹ gọi. Giọng bà khàn và yếu như tiếng gió lọt qua cửa sổ cũ. “Dì Carol của con… không ổn rồi,” bà nói. “Dì… suy sụp nhanh lắm.”

Tôi lái xe đến nhà dì. Người mở cửa là một bà lão xa lạ. Da nhăn nheo, mỏng tang như giấy, tóc lưa thưa bạc trắng, những mảng hói lộ rõ. Nhưng… đó chính là dì Carol. Dì mới chỉ 58 tuổi.

Dì nhìn tôi, ánh mắt hằn lên một thứ gì đó vừa tuyệt vọng, vừa khát khao đến rợn người.

“Cháu… đã không đến,” dì khàn giọng, tay nắm chặt lấy cánh tay tôi, mạnh đến bất ngờ. Móng tay dì nứt toác, ngả vàng như đã chết. “Nồi canh… yếu lắm. Lúc nào cũng yếu đi khi có người vắng mặt.”

Tôi chợt hiểu.

Chúng tôi không có “gen tốt.” Chúng tôi bị nguyền rủa.

Một lời nguyền khủng khiếp, khiến cơ thể mục ruỗng, rã rời từng ngày — và chỉ có món canh ấy mới giữ cho sự thối rữa không nuốt chửng chúng tôi. Món canh Hồi Nguyên không phải là suối nguồn tuổi trẻ. Nó là bức tường chắn cuối cùng, níu giữ chúng tôi bên bờ vực tử vong.

Chúng tôi không sống lâu. Chúng tôi đang sống lay lắt — một cách tuyệt vọng và ghê tởm — để ngăn cái chết lao đến quá nhanh.

Đông chí chỉ còn một tháng nữa. Hôm qua mẹ lại gọi. Bà bảo, đôi tay ông chú già nay cứng đến mức không thể cầm nổi rìu. Bà kể, khi nhổ một sợi tóc bạc mới mọc, cả một mảng da đầu bong tróc theo.

Rồi bà hỏi: “Con có về không?”

Giọng bà nhẹ tênh. Nhưng câu hỏi ấy nặng như đá, lơ lửng giữa hai đầu dây, không cần nhấn mạnh mà vẫn cứa sâu.

Họ cần tôi. Cần phần tôi trong nồi canh.

Tôi đang nhìn cái hộp bạc nhỏ khắc tên mình. Con dao đen tuyền nằm bên trong, lạnh lẽo, sắc như ý nghĩ vừa loé lên trong đầu.

Tôi có quyền chọn. Tôi có thể về nhà, cắt đi chút máu thịt của mình, dâng hiến cho nghi lễ ghê tởm kia, nuôi dưỡng lời nguyền để giữ cho gia đình trẻ trung, rạng rỡ — dù trong lòng tôi biết rõ, đó chỉ là chiếc mặt nạ che giấu sự thối rữa.

Hoặc tôi có thể ở lại. Giữ cho mình nguyên vẹn. Và lặng lẽ chứng kiến từng người một rã ra, mục nát, sụp đổ — trong khi biết chắc, thứ mục ruỗng đó cũng đang nằm sẵn trong huyết quản mình, chỉ chờ đến lượt mà thôi.

COMMENTS

Tên

Astrology,37,Báo-Thù,1,Cha-Me,3,Có-Thật,4,Cổ-Đại,4,Culture,9,Cung-Đấu,1,Discovery,3,Dưỡng-Thê,1,Đô-Thị,1,Entertainment,38,Full,6,Hiện-Đại,3,Horoscope,35,Kien-thuc,1,Kinh-Dị,11,Kỳ-Ảo,1,Lifestyle,46,List,24,Marketing,1,Ngôn-Tình,3,Nhân-Thú,1,nosleep,11,Pets,1,Phim,37,Showbiz,1,Tiên-Hiệp,1,Tips,2,Tội-Phạm,4,Trùng-Sinh,2,Xuyên-Không,1,Xuyên-Sách,1,
ltr
item
ru rú trong nhà: Gia đình tôi không có nghĩa trang. Chúng tôi có một... phòng để đồ khô.
Gia đình tôi không có nghĩa trang. Chúng tôi có một... phòng để đồ khô.
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEipkWtesPzK7xHiUFT-OLBgowQaw0darkKgUCzkvBFT8Rh_ea_3bil2ksErlnJvZehmLDVrvVBVGWlcedvOHZnnRjVSUnMnk_ZH8UldBxy-HXBY846i9TlByOl_5V2XreuxGDM8YZ__GGFktPK7gJl9TvKqP0DfsTr-ViIANaxs0UK0vH879GXw18ukerdO/s16000/gia-dinh-toi-khong-co-nghia-trang-chung-toi-co-mot-phong-de-do-kho.jpg
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEipkWtesPzK7xHiUFT-OLBgowQaw0darkKgUCzkvBFT8Rh_ea_3bil2ksErlnJvZehmLDVrvVBVGWlcedvOHZnnRjVSUnMnk_ZH8UldBxy-HXBY846i9TlByOl_5V2XreuxGDM8YZ__GGFktPK7gJl9TvKqP0DfsTr-ViIANaxs0UK0vH879GXw18ukerdO/s72-c/gia-dinh-toi-khong-co-nghia-trang-chung-toi-co-mot-phong-de-do-kho.jpg
ru rú trong nhà
https://rurutrongnha.blogspot.com/2025/08/gia-dinh-toi-khong-co-nghia-trang-chung-toi-co-mot-phong-de-do-kho.html
https://rurutrongnha.blogspot.com/
https://rurutrongnha.blogspot.com/
https://rurutrongnha.blogspot.com/2025/08/gia-dinh-toi-khong-co-nghia-trang-chung-toi-co-mot-phong-de-do-kho.html
true
5423877717892428657
UTF-8
Loaded All Posts Not found any posts Xem Tất Cả Xem Ngay Reply Cancel reply Delete By Home CHƯƠNG POSTS View All RECOMMENDED FOR YOU LABEL ARCHIVE SEARCH ALL POSTS Not found any post match with your request Back Home Sunday Monday Tuesday Wednesday Thursday Friday Saturday Sun Mon Tue Wed Thu Fri Sat January February March April May June July August September October November December Jan Feb Mar Apr May Jun Jul Aug Sep Oct Nov Dec just now 1 minute ago $$1$$ minutes ago 1 hour ago $$1$$ hours ago Yesterday $$1$$ days ago $$1$$ weeks ago more than 5 weeks ago Followers Follow THIS PREMIUM CONTENT IS LOCKED STEP 1: Share to a social network STEP 2: Click the link on your social network Copy All Code Select All Code All codes were copied to your clipboard Can not copy the codes / texts, please press [CTRL]+[C] (or CMD+C with Mac) to copy Danh Sách Chương